Tiểu Bảo: "Chị em đâu?" Nhóc nhìn xung quanh một chút, không thấy Khúc Tiểu Tây nên có chút mất mát nên hỏi Tiểu Bắc. Tiểu Đông: "Em gái đi làm rồi." Cậu bày ra vẻ người nhớn: "Em gái anh phải kiếm tiền nuôi gia đình, rất vất vả." Tiểu Bảo nghe thấy cái này vội gật đầu, thừa nhận: "Kiếm tiền siêu khó luôn." Trước kia nhóc còn cảm thấy kiếm tiền dễ nhất. Cha nhóc không phải kiếm tiền chẳng cần bao nhiêu sức lực sao, mỗi ngày nhóc đều trải qua giống nhau cả. Mãi đến khi rời khỏi cha thì nhóc mới biết bên ngoài gian khổ thế nào. Kể cả tuổi không lớn lắm thì một đường đi này nhóc cũng đã được kiến thức hơn rất nhiều. Có rất nhiều người phải nỗ lực rất lớn, rất vất vả mà cũng không kiếm được mấy đồng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không có tiền chữa bệnh. Giống như nhóc, nếu không gặp được chị gái nhỏ, có lẽ mấy hôm trước nhóc đã bệnh chết rồi. Lúc ở bệnh viện, nhóc nghe thầy thuốc nói, khi nhóc được đưa vào đã sốt đến mơ hồ. "Tiền khó kiếm, phân khó ăn." Tiểu Bảo ở bên ngoài ăn xin rồi nên biết cũng nhiều hơn. Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc: "Hình như rất có đạo lý nha." Mấy đứa nhóc không lớn lắm thảo luận cái này còn bày ra một tư thế "Mi hiểu, ta hiểu, mọi người đều hiểu". Lúc này Khúc Tiểu Tây đã tới Công ty Phú Lệ. Thật ra cũng khéo, chỗ cô đến lần này lại là câu lạc bộ. Giờ cô thấy may mắn vì lần trước mình qua đây đã cải trang giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663161/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.