Đỗ Tiểu Ngũ quay đầu lại nhìn một chút, nhướn mi, thấy bên ngoài tỏ vẻ nghiêm túc còn trong ánh mắt lại muốn tham gia náo nhiệt của cấp dưới: "Ông chú ý một chút cho tôi."  Sau đó hắn cũng không đi qua mà trực tiếp rời khỏi.  Giám đốc không thể tưởng tượng nhìn Đỗ Tiểu Ngũ, trong lòng yên lặng cảm khái, Anh Ngũ không chiến mà bại sao?  Quả nhiên, anh Ngũ là một người đàn ông tốt!  Chỉ có người đàn ông tốt mới có thể không bỏ người mình thích, sợ kéo cô tới thế giới bất ổn của mình.  Trong tiểu thuyết đều viết như vậy đấy!  Đều như này cả, nhất định như thế rồi.  "Giám đốc?"  Phục vụ đi ngang qua, mê mang nhìn về phía giám đốc nhà mình, sao cứ cảm thấy giám đốc quái quái?  Giám đốc ho khan một tiếng, chỉ huy: "Lúc tính tiền bàn 107 nói với người ta, anh Ngũ đã thanh toán." Dừng một chút, ông ta bổ sung: "Đưa ba chén tổ yến qua đi, nói là Anh Ngũ gọi cho họ."  Anh Ngũ, tôi chỉ có thể giúp ngài đến đây thôi!  Phục vụ: "Vâng."  Ba người Khúc Tiểu Tây không thể hiểu được nhìn ba chén tổ yến được đưa tới. Tiểu Bắc tò mò hỏi: "Chị ơi, sao anh trai kia lại muốn đưa tổ yến cho chúng ta thế?" Thân thể nho nhỏ còn lắc lắc chân, nói: "Thầy Túc nói, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo."  *Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: Tự nhiên ân cần, không phải trộm cũng cướp.  Khúc Tiểu Tây: "…… Thầy Túc của hai người còn dạy cái này?"  Tiểu Bắc gật đầu: "Những lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-ty-ty-van-nang-cua-nam-phu/4663149/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.