Sở Thành hết nói nổi, "Sao anh gian thế."
"Thủ đoạn của em qua mắt được mẹ thôi còn muốn gạt anh, nói đi, đêm hôm khuya khoắt chạy ra ngoài là vì vị kia trong nhà em phải không?"
"Anh đoán được rồi còn muốn em nói gì."
"Tiểu Thành, anh từng nói với em rồi, anh mong em làm việc có chừng mực."
"Em rất có chừng mực mà."
"Có chừng mực của em là Tết nói dối người nhà chạy đi tìm người khác?"
Sở Thành thở dài, "Anh nghĩ em muốn vậy à? Em cũng có muốn đâu? Cuối năm ai lại muốn ra ngoài chứ, nhưng nếu em không đi gặp cậu ấy thì trong lòng em cứ thấy không được thoải mái."
"Anh không biết đấy thôi," Sở Thành nhìn anh trai mình, "Cậu ấy thảm lắm luôn phải đón giao thừa trong bệnh viện, thế thì cũng thôi đi nhưng cơ thể mẹ cậu ấy lại không được khoẻ, không xem Xuân Vãn chung với cậu ấy được, một mình xem Xuân Vãn có gì vui đâu đã vậy cậu ấy còn phải một mình lẻ loi xem trong bệnh viện, muốn nhắn tin nói chuyện giải sầu với em lại bị không khí vui vẻ của nhà mình kích thích, đúng là khổ quá mà."
Sở Tín không cảm thấy có gì khổ, "Em biết nước mình hàng năm có bao nhiêu người không được về nhà ăn Tết không? Em biết nước mình có bao nhiêu người bị bệnh mà không có tiền mua thuốc không? Cậu ấy ở bệnh viện vừa có điều hoà sưởi ấm, vừa có Xuân Vãn để xem còn có người nhà bên cạnh thì có gì mà khổ? Nhiều người khổ hơn cậu ấy lắm."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-tinh-nhan-cua-tong-tai-he-phan-dien/368740/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.