🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Suy nghĩ đầu tiên khi Dư An Nghi thấy La Dư Tân là đúng thật có hơi giống nhau. Nhưng cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, cười nói, "Anh không ra à? Tụi tôi muốn đi xuống."
Lúc này La Dư Tân mới thu lại ánh mắt, nói câu "Lâu rồi không gặp, Dư tiểu thư", đi ra từ trong thang máy.
Dư An Nghi nói trong lòng có quen biết gì đâu, nhưng dẫu sao cũng chung một giới, không vả mặt người đang cười, Dư An Nghi trả lại một câu "Lâu rồi không gặp", bước vào thang máy.
Quý Khinh Chu cũng đi vào thang máy, lúc La Dư Tân ngang qua cậu, quay đầu nhìn về phía cậu, hỏi, "Quý Khinh Chu?"
Quý Khinh Chu gật đầu, "Chào anh."
"Chào cậu." La Dư Tân nói xong, thang máy tự động đóng lại.
Hắn ta nhìn cửa thang máy, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, kia là Quý Khinh Chu à, nhìn cũng hơi giống mình, khó trách Phương Diệu Tuyên chịu phí tâm tư thời gian với cậu ta. La Dư Tân quay đầu, hai tay đút túi đi về phòng mình, không phải hắn ta không biết chuyện giữa Phương Diệu Tuyên và Quý Khinh Chu, tới khi tình cờ nhìn thấy vẫn hơi kinh ngạc, đến lúc thấy Quý Khinh Chu từ xa liền có suy đoán, tới hôm nay thì suy đoán này đã có thể khẳng định —— tìm một tên nhìn giống mình vài ba phần để yêu đương, nghĩ làm vậy thì cũng coi như có được mình rồi? Phương Diệu Tuyên biết lừa mình dối người thật đấy.
Cơ mà, La Dư Tân nghĩ, dù hắn ta không định ở cùng Phương Diệu Tuyên nhưng trước khi hắn tìm được người thứ hai chịu một lòng với hắn như vậy thì vẫn cần phải đảm bảo mình là sự tồn tại đặc biệt nhất trong mắt Phương Diệu Tuyên, dù sao hắn cũng không có lý lịch gì, cũng không có giải thưởng, nhân khí tầm trung, tài nguyên thì bình thường, vẫn cần dựa vào nguồn lực từ Phương Diệu Tuyên.
Cũng do vậy nên hiện tại Phương Diệu Tuyên muốn ở cùng người khác thì không được, phải đợi sau khi tài nguyên của hắn ta ổn định đã, bởi thế hắn ta mới lấy lý do bị bệnh muốn Phương Diệu Tuyên tới chăm sóc mình, ôn lại chuyện xưa của bọn họ. La Dư Tân nghĩ tới đây, thầm thở dài, nếu Phương gia có thể chấp nhận tính hướng của Phương Diệu Tuyên hay Phương Diệu Tuyên có quyền lực tuyệt đối trong nhà thì tốt rồi, thế thì hắn có thể ở cùng với Phương Diệu Tuyên, không cần miễn cưỡng bản thân đi đón ý nói hùa mấy cô tiểu thư nhà giàu nữa, nhưng thực tế thì Phương Diệu Tuyên không được như vậy.
°
Quý Khinh Chu không ngờ vừa tới đã gặp La Dư Tân, nhưng nghĩ lại thì cậu và La Dư Tân đều cùng một nhóm, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp, nên không nghĩ tới nữa. Cậu và Dư An Nghi ra khỏi thang máy, gọi mấy món trong phòng ăn của khách sạn.
Nhân lúc thức ăn chưa bưng lên Dư An Nghi lấy điện thoại ra, đưa mấy tấm ảnh chụp kho tàng ngọc của cô cho Quý Khinh Chu xem, "Anh thích cái nào?" Cô hỏi.
Quý Khinh Chu nhìn cô kéo từng tấm ảnh, cuối cùng chỉ vào một cái thoạt nhìn long lanh nhất, có màu xanh lục bảo ở phần góc, phảng phất như làn nước được khói sương bao bọc, "Cái này."
Dư An Nghi nghĩ anh cũng biết chọn ghê, khối ngọc này bản thân cô cũng rất thích. Nhưng khối cô thích nhất thì đã giấu từ lâu rồi nên chọn khối này cũng được. Cô thầm nhớ, định lúc về sẽ đưa khối ngọc này cho Sở Thành.
Quý Khinh Chu không biết dụng ý của cô, chỉ cho là cô tham khảo ý kiến nên cũng không nói gì.
Hai người vui vẻ ăn bữa tối xong, lúc rời phòng ăn thì gặp Liên Cảnh Hành và Chu Thành Phong. Đây là lần đầu tiên Quý Khinh Chu nhìn thấy người thật của Liên Cảnh Hành, anh ta cao hơn Quý Khinh Chu một chút, nhìn thấy Quý Khinh Chu với Dư An Nghi cùng đi tới, không dấu vết liếc mắt nhìn Quý Khinh Chu một cái, trên mặt không có biểu cảm gì, thoạt nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió.
Quý Khinh Chu ngoan ngoãn chào hỏi anh ta, "Chào đàn anh."
Dư An Nghi nghe vậy, bất mãn nói, "Sao anh gặp anh ấy thì anh gọi đàn anh, gặp em không thấy anh gọi đàn chị vậy?"
Quý Khinh Chu đang định trả lời cô, Liên Cảnh Hành mở miệng trước, anh ta nói, "Giờ không ngại bị gọi đàn chị là già nữa à?"
Dư An Nghi hừ lạnh một tiếng, "Em mới 21, còn trẻ lắm."
"21 tuổi đã muốn làm đàn chị người ta?"
"Liên quan gì anh chứ." Dư An Nghi không hiểu anh ta xen vào làm gì, "Cũng có bắt anh gọi em là đàn chị đâu."
"Nên em nói chuyện với đàn anh của mình thế hả? Đàn em."
Đây là lần đầu Dư An Nghi nghe anh ta gọi mình là đàn em, nhất thời chịu không nổi, kéo Quý Khinh Chu nói, "Tụi em đi trước."
Liên Cảnh Hành nhìn cô khoác tay Quý Khinh Chu một đường đi tới thang máy, mắt nhìn chằm chằm tay cô.
"Đừng nhìn nữa," Chu Thành Phong nói, "Đứng đây làm gì? Cậu không đói à?"
"Dư An Nghi có quan hệ gì với Quý Khinh Chu?"
"Có thể có quan hệ gì, quan hệ gì cũng không có."
"Không có quan hệ gì mà em ấy đi ăn riêng với Quý Khinh Chu à?"
Chu Thành Phong chịu luôn, việc của Sở Thành hắn đâu nhiều lời được, Sở Thành với Quý Khinh Chu ở ngoài đều nói là anh em họ hàng xa, nên hắn trình bày ngắn gọn, "Quý Khinh Chu là em họ xa của Sở Thành, quan hệ Dư An Nghi với Sở Thành cậu cũng biết, hai người họ quen nhau vậy đấy."
Liên Cảnh Hành miễn cưỡng chấp nhận đáp án này, cất bước đi vào phòng ăn.
°
Tối đó đạo diễn chương trình gọi tất cả các khách mời của buổi ghi hình để họp, thông báo quá trình ghi hình của ngày hôm sau và thiết lập tính cách cho một số khách mời quan trọng. Liên Cảnh Hành vẫn đảm nhiệm chức đội trưởng và trụ cột của mọi người. Vai trò của La Dư Tân là IQ cao thể hiện tài trí; Mạnh Nguyên Bạch vai người chơi hệ may mắn, nếu cần thì kết quả trò chơi sẽ đảo ngược vì sự tồn tại của anh ta. Ứng Niên, Quý Khinh Chu và Chu Húc Thăng không có thiết lập, lý do vì Ứng Niên dễ tính lại biết nhiều nên có thể tùy thời mà giúp đỡ đồng đội. Quý Khinh Chu và Chu Húc Thăng thì tổ chương trình kiến nghị họ theo con đường hài hước ngốc nghếch làm điểm nhấn.
Đặt xong thiết lập tính cách cho khách mời nam, đạo diễn quay đầu nhìn về phía hai vị nữ khách mời thường trú, nói mấy cô giữ vững thiết lập mùa trước là được, còn 4 vị khách quý tham gia quay show thì đạo diễn không đưa ra kịch bản cho bọn họ, để bọn họ dựa theo tính cách của mình tới chơi.
Thảo luận quy trình xong, mọi người tản đi chuẩn bị về phòng mình nghỉ ngơi.
Quý Khinh Chu đang đi thì nghe Liên Cảnh Hành gọi cậu một tiếng, cậu quay lại nhìn, mấy người khác nghe thấy nên cũng nhìn theo, Liên Cảnh Hành đứng cách đó không xa, nói với cậu, "Lại đây."
Quý Khinh Chu nhanh chân bước qua, liền nghe anh ta nói, "Ngày mai ghi hình tôi với cậu một team."
Lúc nói câu này âm thanh anh ta không nhỏ, cũng coi như là nói cho những người khác nghe, đến lúc chọn người dù không chung team thì mọi người cũng sẽ vì câu này của anh ta mà để Quý Khinh Chu với anh ta một đội.
Quý Khinh Chu biết anh ta nể mặt Chu Thành Phong nên muốn giúp cậu, nhẹ giọng nói, "Vâng, cảm ơn đàn anh."
Liên Cảnh Hành không nói gì, chỉ kêu, "Đi thôi."
Mạnh Nguyên Bạch nghe cậu gọi đàn anh, cười một tiếng hỏi Liên Cảnh Hành, "Đàn em cậu à?"
Liên Cảnh Hành quay đầu nhìn hắn, "Không thì đàn em cậu chắc?"
Quý Khinh Chu mơ hồ cảm thấy lời này của Liên Cảnh Hành hình như có hơi bất mãn, nhưng lại không biết tại sao, vì vậy không nói gì thêm.
Chờ đến cửa phòng mình, Quý Khinh Chu tạm biệt Liên Cảnh Hành, Liên Cảnh Hành đáp một tiếng, nói câu nghỉ ngơi cho tốt liền cất bước đi tiếp về phòng mình, Quý Khinh Chu chuẩn bị đóng cửa, kết quả vừa mới đóng xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu mở ra, thấy Liên Cảnh Hành đi rồi quay lại đứng ngoài cửa.
Quý Khinh Chu hơi kinh ngạc, hỏi anh ta, "Có chuyện gì sao?"
Liên Cảnh Hành nói với Mạnh Nguyên Bạch một tiếng, "Chờ đây." Bước vào phòng Quý Khinh Chu, khép hờ cửa.
Quý Khinh Chu biết anh ta có chuyện muốn nói với mình nên ngoan ngoãn đứng chờ nghe anh ta nói.
Bộ dạng Liên Cảnh Hành vẫn như trước không để tâm điều gì, nhưng lời nói ra thì rất chu đáo, anh ta nói, "Ở ngoài nhiều người nên tôi vào phòng nói với cậu, sau này cậu gọi tôi anh Liên là được, đừng gọi đàn anh, kẻo người khác nghĩ cậu cố tình ăn bám tôi."
Quý Khinh Chu không nghĩ tới anh ta muốn nói về việc này, liền vội vàng gật đầu đáp ứng, hơi ngại ngùng trả lời, "Tôi không có ý này, là do mỗi khi anh Chu nhắc tới anh đều gọi là đàn anh nên tôi cũng gọi như vậy."
"Tôi với cậu đều đến từ Tây Ngu, đều được anh ấy dẫn dắt anh ấy gọi vậy cũng không sai, nhưng cậu cũng biết, làm minh tinh, một câu nói thôi cũng bị người ta phân tích ra 800 ý, giờ tôi với cậu quay show người khác gọi tôi là anh Liên cậu lại gọi tôi là đàn anh, cậu còn là người mới chắc chắn sẽ có người ác ý phỏng đoán cậu, cho nên gọi lén thì được, lúc quay chương trình đừng gọi vậy."
Quý Khinh Chu gật đầu, "Tôi biết rồi, cảm ơn đàn anh."
"Không cần khách khí, nghỉ ngơi đi." Liên Cảnh Hành nói xong, mở cửa đi ra ngoài.
Mạnh Nguyên Bạch hiếu kỳ hỏi, "Hai người nói gì đó? Còn không cho tôi nghe."
Liên Cảnh Hành giúp Quý Khinh Chu đóng cửa, cất bước đi về phía trước, anh ta thấy xung quanh không có ai, liếc mắt nhìn Mạnh Nguyên Bạch một cái, "Quý Khinh Chu không biết tính cậu, nghe không hiểu ý cậu nói, cậu nghĩ tôi cũng nghe không ra à?"
Mạnh Nguyên Bạch không nghĩ là anh nói chuyện này, cười một tiếng, "Tuy mấy cậu chung công ty nhưng giờ ai mà gọi thế nữa, toàn gọi anh thôi. Trước mặt mọi người cậu ta gọi cậu là đàn anh còn không phải do muốn thể hiện rằng mình khác biệt, nói cho mọi người biết quan hệ của cậu với cậu ta không tầm thường à?"
"Cậu ta người nói vô tâm, cậu người nghe hữu ý."
"Được được được, do tôi nghĩ nhiều, tôi ác ý phỏng đoán, được chưa. Ban nãy cậu đóng cửa nói chuyện này với cậu ta à? Cậu cũng cho cậu ta mặt mũi ghê đấy, đóng cửa lại mới nói."
"Biết tôi cho cậu ta mặt mũi thì cậu thu lại bất mãn với cậu ta đi, đừng có làm chuyện khiến người ta khó xử." Liên Cảnh Hành nhắc nhở.
"Tôi bất bình thay cậu mà," Mạnh Nguyên Bạch liếc mắt nhìn anh ta, "Cậu xem đi, năm nay là năm quan trọng với cậu thế nào, cuối cùng thì sao, Chu Thành Phong làm đại diện lại đi tốn thời gian với tên người mới này, mấy năm nay cậu đúng là đổi tính rồi, vậy mà cũng nhịn được."
Liên Cảnh Hành bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn, không hiểu nói, "Cậu ngu như vầy từ lúc nào thế?"
Mạnh Nguyên Bạch sốc, "Cậu biết mình đang nói gì không đó?"
"Tôi biết tôi đang nói gì, tôi thấy cậu mới không biết mình đang nói gì đấy." Liên Cảnh Hành nhìn hắn, "Tôi và Quý Khinh Chu cùng một địa vị à? Với địa vị bây giờ của tôi, có người đại diện bên cạnh hay không cũng không có gì khác, anh ta chỉ cần lựa tài nguyên cho tôi là được, ngay cả bộ phim tôi sẽ đóng trong năm nay cũng đã được quyết định từ lâu, anh ấy ở lại chỉ để xem tôi đóng phim chắc. Còn Quý Khinh Chu thì sao? Cậu ta vẫn là người mới, cần Chu Thành Phong liên hệ lấy tài nguyên, cần Chu Thành Phong theo dõi trên trường quay phòng ngừa bị người ta chèn ép. Nếu cậu là Chu Thành Phong thì cậu sẽ chọn dành thời gian của mình cho ai?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.