Dưới sự nài nỉ ỉ ôi của Phượng Khê, cuối cùng Tiêu Bách Đạo cũng miễn cưỡng nhận lấy một phần Yểm thạch, đồng thời kiên trì giấy nợ cho nàng.
Ôi, để tiểu đồ động lực kiếm tiền, sư phụ là ông chỉ thể gắng gượng mà nhận thôi chứ giờ.
Có một đồ giỏi kiếm tiền, ông cũng cảm thấy gánh nặng lắm chứ.
Thấy ông nhận lấy, Phượng Khê khuyên nhủ: “Sư phụ, con ngài quen tiết kiệm, nhưng về , những gì cần tiêu thì vẫn tiêu. Sau ngoài chúng cũng phi thuyền , đừng ngự kiếm nữa. Thời gian hao phí đường đủ để con mua thêm vài chiếc phi thuyền nữa .”
“Việc kiếm tiền ngài cứ giao cho Nhị sư của con. Đoán chừng sắp học cách đóng bùa , về để tranh thủ thời gian rảnh, đóng bùa kiếm tiền cho sư đồ tiêu.”
“Mà nếu học , thì còn một cha là Yểm hoàng mà! Thiếu tiền thì xúi về nhà xin.”
Bùi Chu đang luyện đóng bùa trong phòng đột nhiên hắt xì hai cái!
Lòng thầm rầu rĩ: ai nhắc đến thế nhỉ? Là ca ca yêu lão cha cặn bã đây?
Nói xong chuyện , Phượng Khê bèn nhắc đến chuyện kiếm trận: “Sư phụ, con thấy kiếm trận uy lực cực lớn, tại Bắc Vực chúng sử dụng?”
Tiêu Bách Đạo thở dài: “Kiếm trận thì thật, nhưng thích hợp với Bắc Vực chúng . Một mặt là do chúng truyền thừa kiếm trận, bên phía Nam Vực giữ kín như bưng, nên chúng tài liệu liên quan. Trước đó các tiền bối cũng thử nghiên cứu , nhưng kiếm trận đó uy lực lớn, họ cũng chỉ đành từ bỏ.”
“Mặt khác, kiếm trận cần thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/5042621/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.