Phượng Khê khẽ quơ quơ xấp bùa nổ trong tay, đám bóng kiếm khẽ rụt , trốn góc, nhưng hề ý định rời .
Phượng Khê thanh kiếm gỗ: “Nghiệt duyên do ngươi tạo , ngươi tự giải quyết !”
Kiếm gỗ: “…”
Nó tốn cả đống sức, mãi mới dùng thần thức đáp Phượng Khê một câu.
Câu của nó mơ hồ, đứt quãng, Phượng Khê suy đoán một lúc lâu mới hiểu hết ý nghĩa.
Rằng: chỉ khi nàng tự ngộ thế kiếm của , mới thể đuổi đám bóng kiếm .
Chuyện khó Phượng Khê .
Nàng tự nhận bản thông minh, học gì cũng nhanh, nhưng chỉ riêng lĩnh vực lĩnh ngộ thế kiếm , nàng liên tục vả mặt, học mãi vẫn chẳng hiểu gì.
Nếu là khác, lẽ sầu não, lo lắng thôi, nhưng Phượng Khê chỉ thoáng chán nản một lát, lập tức nghĩ thông.
Học hiểu chứ gì? Vậy nàng sẽ học tiếp, học đến khi hiểu thì thôi!
Dù cuối cùng thật sự hiểu , nàng dứt khoát cần thế kiếm gì đó nữa, nàng sẽ tự nghĩ một tuyệt chiêu, còn trâu bò hơn thế kiếm chứ!
Nàng đúng là tự tin như thế đấy!
Nàng với đám bóng kiếm trong góc nhà: “Các ngươi thích theo thì cứ theo, theo bao lâu cũng . điều kiện là, đừng hòng đánh lén , nếu sẽ khiến các ngươi nổ tung.”
“Đừng tưởng dọa các ngươi. Các ngươi lôi kiếp , lợi hại như thế mà còn sủng vật cho , giúp đẩy nhanh quá trình sinh trưởng của nấm linh, kiếm linh thạch cực phẩm cho ! Đám bóng kiếm các ngươi là cái thá gì?”
Dứt lời, Phượng Khê lấy cực phẩm linh thạch khoe khoang.
Không đám bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-su-muoi-cho-nhat-tong-mon/5042620/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.