Việt Hằng nghe được câu hỏi cuối cùng của Giang Lâm, hắn hoảng hốt trong chớp mắt rồi lắc đầu: “Ngay cả bản thân ta cũng thấy hơi kì lạ, hình như ta không có lý do nhất định phải cứu cô ta đúng không?”
Nhưng thực tế là không chỉ cứu người mà hắn còn không giết cô ta, hắn hỏi lại: “Hay là vì bổn điện hạ cảm thấy cô ta còn có tác dụng?”
“Tác dụng gì? Dùng để đối phó với Thái tử à? Hay là về mặt để người khác học theo cô ta, tạo ra cảnh giả rằng Giang Cẩm Nguyệt chưa chết?”
Nếu là cái trước thì Thái tử đã không còn thích Giang Cẩm Nguyệt từ lâu, lợi dụng Giang Cẩm Nguyệt để đối phó với Thái tử là không thể. Còn cái sau, cô gái mà Việt Hằng đưa đến bên cạnh Trường Đức đế không phải Giang Cẩm Nguyệt, ngoại trừ lúc ban đầu còn mơ hồ không rõ, sau này không ai coi cô ta là Giang Cẩm Nguyệt cả.
Cho nên Giang Lâm cảm thấy có thấy thế nào thì Lục hoàng tử cũng không có lý do nhất định để cứu Giang Cẩm Nguyệt, còn để cô ta sống.
Giang Lâm ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: “Lúc đó trong đầu ngài có suy nghĩ nhất định phải cứu cô ta không? Hay là một vài hành vi vô thức, chờ đến khi cứu cô ta rồi ngài mới phản ứng lại là mình đã làm gì?”
“Ta không nhớ được.” Việt Hằng cau mày đáp: “Nhưng điều duy nhất ta có thể chắc chắn là mặc dù ta ghét cô gái này, ta cũng chưa bao giờ muốn giết cô ta.”
Việt Hằng nói xong bèn khoát tay:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-ga-thay/525177/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.