“Không để lại một người sống nào, hay cho một câu không để lại một người sống nào.” Trường Đức đế nghe Can Vĩnh Phúc bẩm báo xong, tức quá mà bật cười. Ông ta không nghĩ đến chuyện ông ta nói không để lại một người sống nào lại đổi ngược thành người của Vệ gia giết người của ông ta không cho bất cứ ai còn sống.
Trường Đức đế thật sự nổi giận: “Gọi Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm vào đây.”
Ông ta uy nghiêm oai vệ, cất bước đi nhanh đến điện Tuyên Chính.
Vẻ mặt của Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm rất bình tĩnh, không hề oán hận chút nào về việc phải đứng ở bên ngoài thật lâu. Còn Trường Đức đế thì giận dữ ra mặt, hai người quỳ xuống làm lễ, nửa ngày ông ta cũng chẳng gọi bọn họ đứng dậy.
Ông ta còn to tiếng chất vấn Giang Lâm: “Giang Lâm, ngươi biết tội của mình chưa?”
Mặt mày Giang Lâm đầy ngỡ ngàng: “Thần không biết câu này của Hoàng thượng có ý gì?” Cậu được sắc phong làm Thế tử nên tự xưng là thần.
“Ngươi thật sự không biết gì hay là không biết hối cải? Giang Lâm, ngươi to gan thật đấy!” Trường Đức đế đập bàn, giọng điệu chất vấn càng gay gắt.
“Hả? Thần ngu dốt, thần thật sự không biết Hoàng thượng đang nói đến chuyện gì, kính xin Hoàng thượng nhắc nhở giúp thần.” Nhìn qua Giang Lâm càng hoang mang, cậu còn ngẩng đầu nháy mắt với Can Vĩnh Phúc, hy vọng Can Vĩnh Phúc có thể nhắc nhở cậu.
Trường Đức đế tức quá mà cười: “Hay lắm Giang Lâm, đúng là rất tốt, nếu ngươi biết giả ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-ga-thay/525176/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.