Chương trước
Chương sau
An Dương Hầu phủ.
Giang Cẩm Nguyệt đang phát giận với hệ thống, dùng nhiều bạc thuê sát thủ, còn chết nhiều người như vậy, khó khăn lắm mới mang về được hai túi hạt giống, Giang Cẩm Nguyệt hãy còn đang cao hứng, kết quả hệ thống lại phán một câu lạnh như băng, nói hạt giống là lúa nước chứ không phải lúa mạch, hơn nữa toàn bộ hạt giống đều đã bị gieo trồng rồi.
Biểu tình trên mặt Giang Cẩm Nguyệt liền nứt toạc.
“Hạt giống hạt giống, vì sao ngươi không trực tiếp nói cho ta là hạt giống lúa, ngươi nói thì chuyện sẽ biến thành như bây giờ sao?”
“Ngươi thật sự tới là để giúp ta, chứ không phải là nhãn tuyến do Giang Lâm cài cắm bên cạnh ta đấy chứ? Chuyện gì cũng có thể làm hắn giành trước một bước, rốt cuộc ngươi có ích lợi gì!”
Hệ thống: [Nếu không thể khống chế được nhân vật mới thì sẽ làm thay đổi hướng đi của cốt truyện, ký chủ cần phải tích cực phối hợp với an bài của hệ thống hơn nữa mới có thể giành được thành công, đơn phương oán trách cũng vô dụng.]
Hệ thống: [Ký chủ cũng đừng nên quá mức nhụt chí, trước mắt tiến độ cốt truyện vẫn chưa đi được quá nửa, ký chủ vẫn còn rất nhiều cơ hội, mong ký chủ mau chóng điều chỉnh tâm thái, không khỏi nhân tiểu thất đại.]
Giang Cẩm Nguyệt cười lạnh, “Ha hả, nhân tiểu thất đại, hiện giờ ta cũng sắp sửa mất đi Thái tử rồi, ta không thể trở thành Thái tử phi, nghe theo ngươi thì có ích lợi gì nữa?”
Hệ thống: [Nếu ký chủ sinh ra tâm lý kháng cự, không phối hợp với an bài của hệ thống, hệ thống sẽ suy xét chọn ký chủ khác, mong ký chủ không nên tùy hứng.]
Giang Cẩm Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng có một luồng lửa giận làm nàng ta rất muốn buông lời hung ác với hệ thống, thích chọn ai thì chọn đi, ta không hầu hạ.
Nhưng trong đầu lại có một ý niệm vẫn luôn nhắc nhở nàng ta, hệ thống từng hứa hẹn sẽ cho nàng ta tương lai tốt đẹp, mình sẽ cùng với Thái tử quân lâm thiên hạ, trở thành hai người tôn quý nhất trên đời này, được vạn người kính ngưỡng, lưu danh thiên cổ.
Nàng ta luyến tiếc nguyện cảnh tốt đẹp như vậy.
Giang Cẩm Nguyệt hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại, “Vậy ngươi nói bây giờ phải làm sao, hạt giống đã bị gieo rồi, đào lên cũng vô dụng.”
Hệ thống nhắc nhở: [Ký chủ, nếu hạt giống có ích cho cô thì tất nhiên là phải lưu trữ, nhưng nếu như không thể, vậy hạt giống này liền trở thành lợi thế của người khác, gây bất lợi cho ký chủ, mong ký chủ hãy mau chóng đưa ra quyết định.]
“Yên tâm.” Giang Cẩm Nguyệt sắc mặt âm trầm, “Ta sẽ không để một vật như vậy trở thành lợi thế của Giang Lâm, nhưng ta phải làm Thái tử phi, trước tiên ngươi mau giúp ta nghĩ ra cách có thể làm Hoàng hậu nương nương coi trọng ta đi.”
“Tiểu thư, đại thiếu gia đã trở lại, nói là trở về thăm cô.” Giang Cẩm Nguyệt còn chưa kịp nhận được hồi đáp từ chỗ hệ thống thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa của nha hoàn.
Hiện tại Giang Cẩm Nguyệt cực kỳ mẫn cảm đối với hai chữ Giang Lâm, gần như theo bản năng mà trả lời, “Hắn tới làm gì, lại muốn cướp đi thứ gì từ trong tay ta nữa?”
Nha hoàn nói: “Đại thiếu gia nghe nói tiểu thư bị cậu ấy cố ý đẩy xuống ruộng, lại hủy dung mạo của cô, liền đến thăm.”
Nhắc tới hủy dung, Giang Cẩm Nguyệt liền giơ tay xoa mặt, có chút chột dạ, hôm qua nàng ta mang theo một thân nước bùn trở về, Triệu Thu Như hỏi nàng ta đã xảy ra chuyện gì, Giang Cẩm Nguyệt nhớ tới hệ thống từng nhắc nhở mình có thể không từ thủ đoạn để diệt trừ Giang Lâm, vì thế nàng ta liền đẩy hết tội danh lên người hắn.
Còn thương lượng với mẫu thân mau chóng truyền tin tức ra ngoài, nàng ta muốn mọi người đều biết Giang Lâm là một người ác độc có thể nhẫn tâm ra tay với chính muội muội của mình. Vốn cũng không hề có chuyện hủy dung, nhưng bởi vì nàng ta lành lặng lông tóc vô thương trở về, mẫu thân cảm thấy nói Giang Lâm đẩy xe ngựa của nàng ta xuống ruộng muốn làm nàng ta bị ngã chết sợ là sẽ không có bao nhiêu người tin, cho nên mới bỏ thêm vụ hủy dung.
Nhưng không thể để Giang Lâm biết được chuyện nàng ta không bị hủy dung, Giang Lâm tâm cơ âm trầm, khẳng định là sẽ nháo lớn để mọi người đều biết, vậy những lời trước đó của nàng ta sẽ lập tức biến thành trò cười.
Trước khi nhìn thấy Giang Cẩm Nguyệt thì Giang Lâm đã có giao phong với An Dương Hầu và Triệu Thu Như, An Dương Hầu hoàn toàn không biết chân tướng, Giang Lâm vừa vào cửa liền mắng hắn nhẫn tâm ác độc, hết lần này đến lần khác hãm hại muội muội của mình.
Hiển nhiên, chuyện mặt Giang Cẩm Nguyệt mọc mủ lần trước cũng tính lên đầu hắn, tuy rằng việc kia xác thật là do hắn làm.
Nhưng lần này Giang Lâm đến cả một đầu ngón tay của Giang Cẩm Nguyệt cũng chưa chạm vào đã liền chụp cho hắn cái mũ giết người hủy dung, Giang Lâm khẳng định là sẽ không nhận, vì thế liền biện luận một hồi với An Dương Hầu, khiến ông ta thiếu chút nữa đã đương trường biểu diễn một màn bị bất hiếu tử chọc cho tức chết.
Triệu Thu Như ở bên cạnh hức hức hức nhu nhu nhược nhược thêm mắm dặm muối, khiến hình tượng của Giang Lâm ở trong lòng An Dương Hầu đã biến thành một kẻ tội ác tày trời không thể dung thứ.
“Nếu ông một hai phải nghĩ như vậy thì ta đây cũng chỉ có thể chứng minh cho ông thấy sự ác độc của ta, nếu như lát nữa gặp Giang Cẩm Nguyệt, phát hiện trên mặt nàng ta không hề bị thương, ta sẽ khiến cho nàng ta thật sự bị hủy dung, cả đời cũng không thể vác bộ mặt ra ngoài gặp người.”
Lúc Giang Cẩm Nguyệt dẫn nha hoàn đi tới ngoài cửa, đúng lúc nghe thấy lời này của Giang Lâm, hai chân nàng ta nháy mắt liền bất động không dám nhúc nhích.
Giang Cẩm Nguyệt duỗi tay sờ lên vị trí bên cạnh vết thương giả trên mặt, nàng ta sợ Giang Lâm sẽ nhìn ra, Giang Cẩm Nguyệt liền xoay người đi về phòng, nàng ta biết Giang Lâm nói được làm được, so với việc bị Giang Lâm xuống tay, vậy còn không bằng tự mình làm, Giang Cẩm Nguyệt lập tức thay đổi chủ ý.
Đến khi Giang Cẩm Nguyệt lại một lần nữa xuất hiện, trên mặt lại có thêm một vết thương máu còn chưa khô.
Miệng vết thương không sâu cũng không dài, nhưng ánh mắt nhìn Giang Lâm lại hệt như hận không thể giết chết mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Giang Cẩm Nguyệt ủy khuất nhào vào trong lòng của Triệu Thu Như, khóc lên, “Nương, mặt con đau quá, đại ca thật tàn nhẫn, muội muội không oán không thù gì với huynh, vì sao huynh lại phải đối xử với muội như vậy?”
Hai mẹ con cùng ném qua một ánh mắt lên án, Triệu Thu Như tất nhiên cũng biết vết thương trên mặt của nữ nhi là thật, vì thế liền nổi giận đùng đùng chất vấn Giang Lâm, “Vết thương trên mặt Nguyệt Nhi ngươi thấy rõ rồi chứ, bây giờ ngươi còn gì để nói?”
Triệu Thu Như nói xong cũng bắt đầu gạt lệ, “Hầu gia, thiếp thân tự hỏi mình gả vào Hầu phủ mấy năm nay, tận tâm tận lực chiếu cố đại thiếu gia, chưa bao giờ bạc đãi hắn lấy một lần, hiện giờ lại đổi lấy sự thù oán của đại thiếu gia, trước kia là phá hủy thanh danh của Nguyệt Nhi, bây giờ thì là hủy hoại dung mạo của nó, hắn đây là muốn sống sờ sờ bức tử hai mẹ con chúng ta mới cam tâm sao?”
Hai người ôm đầu khóc lóc hết sức thương tâm, phi thường có cảm giác của Vệ An và Vệ lão phu nhân.
An Dương Hầu tất nhiên cũng thấy được vết thương trên mặt nữ nhi, lại bị Triệu Thu Như xúi giục, trong lòng lửa giận mọc thành cụm, giơ tay sắp sửa đánh Giang Lâm.
“Hầu gia!” Vệ Vân Chiêu lập tức lên tiếng ngăn cản.
Bản thân Giang Lâm cũng nhanh chóng né qua một bên, không để ông ta đánh trúng mình.
“Hầu gia, cái đầu trên cổ của ông thật sự chỉ là để trang trí thôi sao, không thể nhìn ra vết thương trên mặt Giang Cẩm Nguyệt là vết thương mới? Miệng vết thương nhỏ như vậy, hôm qua bị thương mà đến hôm nay vẫn còn chảy máu, vết thương này của nàng ta phòng chừng là cả đời cũng không lành lại được.”
“Tuy rằng ta cũng không muốn nhận người phụ thân là ông, nhưng làm người thì cũng nên giảng chút đạo lý, dù sao cũng không thể Giang Cẩm Nguyệt nói ông là đống phân chó ông cũng gật đầu không chút do dự được. Giang Cẩm Nguyệt và Triệu Thu Như lúc nào cũng chỉ hận không thể giết chết ta, ông không nghĩ nếu ta thật sự làm chuyện gì đó, lúc này còn có thể đứng ở đây nói chuyện với ông sao?”
“Hầu gia, lên công đường thẩm vấn mới là phương thức giải quyết chính xác nhất, ông thấy có đúng không?”
An Dương Hầu có chút dao động, nhưng đa phần vẫn là không tin, ông ta vừa định mở miệng thì đã bị Vệ Vân Chiêu giành trước, y nói: “Hầu gia, không nói đến việc một nữ tử chưa xuất giá như Giang tiểu thư một mình ra khỏi thành là để làm gì, hôm qua khi chúng ta xuất phát thì còn có hai vị thiếu gia Chu Đỗ đi cùng, nếu Hầu gia không tin hai người chúng ta, vậy có thể cho người đi một chuyến mời hai vị thiếu gia Chu Đỗ đến đối chứng.”
Vừa nghe Vệ Vân Chiêu nói đến việc đối chứng, Giang Cẩm Nguyệt lập tức phản bác cộng thêm bôi đen, “Ai mà không biết hai người Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh từ nhỏ đã cùng Giang Lâm cấu kết với nhau làm chuyện xấu, tất nhiên là sẽ đứng về phía Giang Lâm rồi.”
Giang Lâm trực tiếp tiến lên định kéo Giang Cẩm Nguyệt, “Vậy thì vẫn nên đến nha môn thôi, cũng đừng ở chỗ này lải nhải dong dài là ta đã hãm hại ngươi ra sao, chúng ta trực tiếp mời Doãn phủ đại nhân tra rõ việc này.”
Triệu Thu Như gắt gao che chở cho nữ nhi, cảm xúc kích động, chất giọng bén nhọn nói với Giang Lâm, “Nguyệt Nhi đã bị hủy dung rồi, ngươi còn chưa hài lòng hay sao, ngươi còn muốn làm cái gì nữa, ngươi thật sự muốn bức tử nó mới cam tâm sao?”
“Đúng vậy.” Giang Lâm gật đầu, “Không phải các người chạy khắp nơi nói ta muốn hại chết Giang Cẩm Nguyệt hay sao, ta liền thành toàn cho nàng ta luôn.”
“Nghịch tử, nó là muội muội của ngươi!” An Dương Hầu rống giận.
“Ta cũng là ca ca của nàng ta mà, thế nào, nữ nhi của ông ra ngoài nói ta hãm hại nàng ta, nhưng nếu ta thật sự động thủ thì lại không được? Hầu gia, ông không biết phân rõ trắng đen như vậy sẽ dễ dàng xảy ra chuyện đấy, ông nhìn kết cục của Vệ An và mẫu thân hắn là biết.”
Vệ An và mẫu thân của gã là một cục gạch, ném chỗ nào lỗ đầu chỗ đó.
An Dương Hầu quả nhiên đã bị dời đi lực chú ý, nhìn về phía hai mẹ con Triệu Thu Như, “Các ngươi truyền cái gì ra ngoài rồi? Còn nữa, một cô nương gia ra khỏi thành để làm gì?”
Giang Lâm trả lời thay nàng ta: “Còn có thể làm gì chứ, ra ngoài tìm nam nhân, một Từ Thiên Minh không đủ giờ còn tới phiên Tào Tuấn Tài, Hầu gia ông cứ đợi vài hôm, nói không chừng liền có người của Tào gia tới cửa cầu hôn đấy.”
“Tào gia? Đang yên đang lành như thế nào lại liên quan đến Tào gia?” An Dương Hầu thật sự không biết một chút gì, vẻ mặt mộng bức.
Giang Lâm: “……”
Thấy An Dương Hầu như vậy, hắn liền không muốn nói gì với ông ta nữa, phỏng chừng một ngày nào đó Triệu Thu Như cho người dọn sạch nhà ông ta, ông ta còn phải hỏi chuyện xảy ra khi nào.
Cũng may còn có Vệ Vân Chiêu, y tri kỷ giải thích chuyện Tào Tuấn Tài và Từ Thiên Minh sáng sớm đã dẫn người tới trước cửa Vệ gia cho ông ta, “Hai vị công tử Tào Từ đã quan tâm đến Cẩm Nguyệt muội muội như thế, cho nên chúng ta mới suy đoán Hầu phủ hẳn là sắp sửa có chuyện tốt.”
An Dương Hầu đã hiểu, đây sao có thể gọi là sắp sửa có chuyện tốt gì, rõ ràng chính là một nữ hầu nhị phu.
Nếu chuyện này bị truyền ra, hộ nhà trong sạch nào sẽ dám cưới cô nương như vậy vào cửa, càng khỏi mơ ước đến cái gì mà Thái tử phi.
Ánh mắt của An Dương Hầu dừng ở trên người của Giang Cẩm Nguyệt, “Cẩm Nguyệt, ngươi nói thật, ngươi và hai người của Tào gia Từ gia kia rốt cuộc có quan hệ gì, vì sao bọn họ phải xuất đầu vì một nữ tử chưa xuất giá là ngươi?”
Giang Cẩm Nguyệt hoảng loạn lắc đầu, “Cha, nữ nhi và bọn họ không có bất cứ quan hệ gì hết, nữ nhi căn bản không biết bọn họ đã làm gì, cha, nữ nhi là dạng người gì cha không phải là người rõ ràng nhất sao, chẳng lẽ cha lại vì vài câu châm ngòi của người ngoài mà liền nghi ngờ nữ nhi?”
Giang Cẩm Nguyệt ủy khuất khóc lóc, miệng vết thương trên mặt vẫn luôn chảy máu, liếc mắt một cái vẫn có thể thấy được, trong lòng An Dương Hầu lại bắt đầu dao động, đang định nói chuyện, liền thấy Giang Lâm kéo kéo ống tay áo của mình.
Giang Lâm chỉ chỉ bản thân, “Hầu gia, ta là con hoang do mẫu thân và người khác sinh ra sao?”
Vừa nghe được lời này An Dương Hầu liền nổi giận, “Nói hươu nói vượn, bất hiếu tử, ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng dám loạn ngôn, ta phải đánh chết tên nghịch tử nhà ngươi!”
Giang Lâm ngăn cản bàn tay giơ lên của ông ta, “Ông đừng kích động, nếu ta không có vấn đề, vậy thì chính là Hầu phu nhân lén lút cùng người khác sinh hạ Giang Cẩm Nguyệt, bằng không ta và Vệ Vân Chiêu như thế nào lại biến thành người ngoài, Hầu gia ông nói có đúng không?”
An Dương Hầu dùng sức muốn đánh vào mặt Giang Lâm, tức giận đến mức thổi râu trừng mắt, “Thứ hỗn trướng, ngươi nói bậy cái gì, cẩn thận lão tử xé rách cái miệng của ngươi.”
Giang Lâm vẻ mặt vô tội, “Nữ nhi của ông chính miệng nói ta là người ngoài, trong lòng ông cũng nghĩ giống như nàng ta, muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta sao?”
“Cái gì mà đoạn tuyệt quan hệ, nghịch tử, ngươi thế nhưng lại dám sinh ra loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo này, hôm nay ta dù thế nào cũng phải đánh chết ngươi.” An Dương Hầu liếc nhìn xung quanh gian phòng tìm đồ vật có thể đánh người.
Giang Lâm lôi kéo ông ta, “Sao ông lại không nghe hiểu tiếng người chứ, đó là ý nghĩ của ta sao, rõ ràng là Giang Cẩm Nguyệt đã nói như vậy, ông nổi giận với ta làm gì, ông đi hỏi nàng ta đi, vì sao ta và Vệ Vân Chiêu lại là người ngoài?”
An Dương Hầu nhìn Giang Cẩm Nguyệt, Giang Cẩm Nguyệt thút tha thút thít giải thích mình chỉ là nhất thời lỡ miệng, nói sai rồi.
“Là không cẩn thận nói ra tiếng lòng của mình chứ gì.” Giang Lâm bổ một đao.
“Được rồi, bớt nói mấy chuyện vô dụng này đi, Nguyệt Nhi, ngươi đúng sự thật trả lời cha, ngươi và tiểu tử hai nhà Tào Từ rốt cuộc là quan hệ gì?” An Dương Hầu cưỡng ép chuyển đề tài trở về.
Giang Cẩm Nguyệt lắc đầu, “Con không biết, con không có làm cái gì hết, cha, cha phải tin nữ nhi.”
Triệu Thu Như cũng hát đệm cho nàng ta, “Hầu gia, từ hôm qua trở về Nguyệt Nhi liền không ra khỏi cửa lần nào, nó thật sự không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là có hiểu lầm gì rồi.”
Giang Lâm đưa ra chủ ý, “Gọi người tới hỏi một chút chẳng phải liền biết ngay sao, nói ta cấu kết với Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh làm chuyện xấu, không tin được hai người này, nhưng Tào Tuấn Tài dù sao cũng không thể cũng đứng về phía của ta đúng chứ?”
An Dương Hầu quả thật cũng có ý nghĩ như vậy, vừa định gọi người đến Tào gia dò hỏi, đã bị Triệu Thu Như ngăn cản, “Hầu gia, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Nguyệt Nhi, việc này vẫn nên càng ít người biết đến càng tốt.”
Giang Lâm nghĩ thầm, vậy cũng không thể theo ý muốn của cô đâu, lúc này gần như tất cả mọi người đều đã biết rồi.
An Dương Hầu lại dao động, thậm chí còn bắt đầu ba phải, “Được rồi, không có thì không có đi, việc này kết thúc ở đây, các ngươi là thân huynh muội, động một cái liền nháo lên, còn ra thể thống gì.”
“Ngươi và Vệ tướng…… Vân Chiêu cũng ở lại ăn bữa cơm rồi về.” Ông ta nói xong liền phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm, hạ quyết tâm không nhắc đến việc này nữa.
Giang Lâm đồng ý, hơn nữa còn ăn thật cao hứng.
Ăn xong, Giang Lâm đề ra một điều kiện, muốn một mình nói mấy câu với Giang Cẩm Nguyệt cởi bỏ mâu thuẫn, An Dương Hầu đương nhiên là lập tức đáp ứng.
Sau đó Giang Lâm liền dẫn Giang Cẩm Nguyệt rời đi, An Dương Hầu còn giúp hắn ngăn cản Triệu Thu Như và nha hoàn muốn đi theo sau.
“Giang Lâm ngươi muốn làm gì, ngươi mau thả ta ra, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Vừa ra khỏi cửa, Giang Lâm liền trực tiếp xách Giang Cẩm Nguyệt đi, Giang Cẩm Nguyệt ra sức giãy giụa hoàn toàn không muốn phối hợp.
Giang Lâm lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, các ngươi ra ngoài lan truyền cái gì ta liền làm cái đó, Giang Cẩm Nguyệt, nếu ngươi muốn ta hại chết ngươi đến như vậy, ta tất nhiên là muốn thành toàn cho ngươi rồi.” Giang Lâm đi nhanh hơn, thẳng đến sau bếp Hầu phủ.
Giang Cẩm Nguyệt rõ ràng đã bị lời này của Giang Lâm dọa sợ, càng giãy giụa dữ dội hơn, trên đường còn bảo hạ nhân của Hầu phủ đi báo tin cho mẫu thân của nàng ta, nói Giang Lâm muốn hại mình.
Mới dùng xong bữa trưa, cơm thừa canh cặn cũng vừa mới được đổ vào thùng, sau khi đuổi đi tất cả những người ở phòng bếp, Giang Lâm liền hảo tâm đóng cửa lại giúp Giang Cẩm Nguyệt.
Giang Lâm nói: “Nếu ngươi không nháo lớn, người nhìn thấy bộ dạng chật vật của ngươi sẽ giảm đi rất nhiều, nếu ngươi dẫn tất cả mọi người đến đây, vậy chuyện đại tiểu thư của An Dương Hầu thích ăn nước đồ ăn thừa nhất định sẽ truyền khắp Thịnh Kinh!”
Dứt lời, Giang Lâm trực tiếp ấn đầu Giang Cẩm Nguyệt vào thùng đồ ăn thừa, “Ngươi có thể tìm nam nhân xuất đầu cho mình hất nước đồ ăn thừa ở trước cửa Vệ gia, ta cũng có thể ấn đầu ngươi vào thùng để ngươi ăn cho đủ, Giang Cẩm Nguyệt ngươi nhớ cho kỹ, ngươi dám làm chuyện gì với Vệ gia, ta sẽ trả lại tất cả nguyên vẹn cho ngươi, thậm chí là gấp bội.”
Giang Lâm ấn đầu Giang Cẩm Nguyệt xuống rồi lại kéo lên, ấn xuống rồi lại kéo lên, động tác lặp đi lặp lại, tay Giang Cẩm Nguyệt múa may cào loạn, “Giang… Giang Lâm……”
Chưa nói được mấy chữ, trong mũi đã tràn ngập nước đồ ăn thừa nôn ra không ít, trông hết sức ghê tởm.
Giang Lâm ghét bỏ, lại ấn nàng ta xuống, “Còn những lời đồn đãi ở bên ngoài kia nữa, ngươi truyền ra như thế nào thì liền thu hồi y như vậy cho ta, nếu hôm nay không nghe được lời nhận lỗi của ngươi, trước tiên ta liền kéo ngươi lên giường của Từ Thiên Minh cho hắn đạp hư, sau đó lại đưa ngươi lên giường của Tào Tuấn Tài, Giang Cẩm Nguyệt, ta nói được thì làm được.”
Giang Lâm không hề tức giận, ngữ khí vô cùng ôn hòa, nhưng Giang Cẩm Nguyệt nghe thấy liền không khỏi cả người phát run.
Giang Lâm trực tiếp ném Giang Cẩm Nguyệt xuống đất, trên mặt trên đầu, đến trên người của Giang đại tiểu thư đều dính đầy vết mỡ, chật vật chưa từng có.
Nếu nhất định phải cho một cách hình dung thì, ước chừng chính là—— mỹ nhân nước cặn đồ đi.
Giang Cẩm Nguyệt nằm trên mặt đất, tràn ngập hận ý mà nhìn Giang Lâm, “Vì sao…… Giang Lâm, vì sao ngươi phải nơi chốn đối nghịch với ta, rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với ngươi.”
“Ngươi giả bộ không biết hay là thật sự không biết vậy, Giang Cẩm Nguyệt, mối thù này đã sớm kết từ rất lâu rồi, không chỉ ngươi, mà cả mẫu thân của ngươi, hai người ca ca của ngươi, ta sẽ chậm rãi tính sổ với từng người.”
Giang Lâm điểm một chút lên vị trí miệng vết thương trên mặt của Giang Cẩm Nguyệt, “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì Tào Tuấn Tài đã không hất thùng xí phân ở trước cửa Vệ gia đi, nếu không người sẽ còn thảm hại hơn nhiều. Nhân tiện, chuyện ta hủy dung ngươi không cần phải làm sáng tỏ đâu, bởi vì đây là sự thật.”
Giang Lâm dùng khăn lau khô tay, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Giang Cẩm Nguyệt, “Giang Cẩm Nguyệt, mặt của ngươi vĩnh viễn sẽ không thể lành lại.”
Hắn đẩy cửa rời đi, ánh sáng chiếu vào qua khe cửa chiếu rọi gian phòng sau bếp, Giang Cẩm Nguyệt nằm trên mặt đất, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời nói của Giang Lâm, sau đó liền tựa như phát điên mà bụm mặt thét lên.
Giang Lâm trở về tiền viện, tiếp đón Vệ Vân Chiêu đang nói chuyện với An Dương Hầu.
Triệu Thu Như vừa thấy Giang Lâm xuất hiện liền lập tức tiến lên hỏi hắn, “Nguyệt Nhi đâu, ngươi đã làm gì Nguyệt Nhi? Ngươi giấu nó ở đâu rồi?”
Giang Lâm mỉm cười, “Đây là Hầu phủ, ta có thể làm gì chứ, còn người thì khẳng định là ở trong phủ, chi bằng phu nhân tự mình đi tìm xem?”
Triệu Thu Như hung hăng liếc nhìn Giang Lâm một cái, “Nếu Nguyệt Nhi có mệnh hệ gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ta đây liền chờ xem thủ đoạn của phu nhân.”
Hai người tách ra, Giang Lâm đi về phía Vệ Vân Chiêu, đẩy xe lăn của y, “Đi thôi, chúng ta trở về.”
An Dương Hầu cũng hàn huyên với Vệ Vân Chiêu được vài câu, rất thưởng thức người thanh niên Vệ Vân Chiêu này, thấy chân y không thể đi lại cũng có chút tiếc nuối, đôi chân này nếu như không có việc gì, Vệ Vân Chiêu hẳn là sẽ tiếp nhận vị trí Đại tướng quân của cha y, Giang Lâm gả cho y, Vệ gia cũng là một trợ lực lớn cho Hầu phủ.
“Hầu gia, cáo từ!” Vệ Vân Chiêu chắp tay.
Giang Lâm đẩy người ra đến cửa, lại chạy về nói với An Dương Hầu phủ một câu, “Nếu Hầu gia không muốn Hầu phủ bị hủy trong tay của hai mẹ con kia, vậy bản thân cần phải cẩn thận hơn một chút, nếu ông có thể thành một công cụ hữu ích, ta cảm thấy có một người phụ thân cũng không tệ lắm.”
Nói xong hắn liền đẩy Vệ Vân Chiêu bỏ chạy, An Dương Hầu ở phía sau chửi ầm lên, “Thứ hỗn trướng nhà ngươi bảo ai là công cụ, ngươi quay lại xem ta có đánh chết ngươi hay không, thằng bất hiếu, cả ngày Hầu gia Hầu gia, ta là cha ngươi!”
Giang Lâm chạy rất nhanh, không nghe thấy câu nói muốn làm cha hắn của An Dương Hầu.
Vừa ra khỏi Hầu phủ liền bế Vệ Vân Chiêu lên xe ngựa, bảo Tuân Thất mau mau cho xe ngựa chạy đi, hắn sợ Triệu Thu Như đuổi theo gây phiền toái.
Vệ Vân Chiêu thấy bộ dáng sốt ruột hoảng hốt nhưng lại không kiềm được sự vui sướng của Giang Lâm, có chút buồn cười, duỗi tay giúp hắn lau đi vết mỡ không biết đã dính lên mặt từ khi nào, “Làm gì mà cao hứng như vậy?”
“Hắc hắc.” Giang Lâm vui sướng chia sẻ tuyệt tác của mình cho Vệ Vân Chiêu nghe, cuối cùng còn bổ sung, “Kỳ thật ta rất muốn đổ thùng nước đồ ăn thừa kia lên người nàng ta, nhưng ta cảm thấy hạ nhân quét tước khẳng định là sẽ cực kỳ phiền toái, cho nên liền không động đến. Có phải ta rất săn sóc hay không?”
Bộ dáng dò hỏi giống như đang tranh công, quá đáng yêu, Vệ Vân Chiêu nghĩ.
“Đúng vậy, ngươi rất săn sóc.” Vệ Vân Chiêu còn săn sóc hơn mà khen hắn.
“Có điều về sau phải đề phòng Giang Cẩm Nguyệt và mẫu thân của nàng ta, khẳng định là sẽ thay đổi chiêu thức tới trả thù chúng ta.”
Vệ Vân Chiêu phối hợp với hắn, “Ừ, vậy chúng ta liền cẩn thận một chút.”
Khi hai người vừa nói vừa cười trở về Vệ phủ, nước đồ ăn thừa ở trước cửa đã được rửa sạch sẽ, quản gia tới nói Tào gia phái người tới đây hỗ trợ dọn dẹp, còn tặng không ít đồ vật nói là nhận lỗi vì hành vi lỗ mãng của Tào tiểu thiếu gia.
“Người của Tào gia sợ trong phủ chúng ta không nhận, liền trực tiếp đặt ở cửa, công tử và thiếu phu nhân đều không ở trong phủ, ta liền làm chủ dọn vào tiền viện, đại công tử, có cần phải trả về không ạ?” Quản gia dò hỏi.
Vệ Vân Chiêu: “Không cần, nhớ ghi chép lại danh sách, cất vào nhà kho đi.”
“Dạ.” Quản gia đáp lời, lại nói tới một chuyện khác, “Trước đó có một phụ nhân mang thai tìm tới cửa, nói mình tên là cái gì mà Noãn Tâm, hài tử trong bụng mình là của Ngũ gia, muốn vào trong phủ. Ta không cho nên đã đuổi người đi, đại công tử, cậu xem việc này giải quyết thế nào?”
“Lần tới nếu người lại đến thì cho nàng ta gặp thiếu phu nhân.”
“Dạ.” Quản gia bẩm báo xong mọi việc, lui xuống.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu trở về Chiêu Vân Uyển, “Noãn Tâm tìm tới cửa, xem ra chủ tử sau lưng nàng ta sắp sửa có động tác, Thường An hẳn là cũng sắp trở lại rồi, đợi lát nữa hỏi hắn một chút.”
Mới vừa tiến vào trong viện, Thường An liền đi tới bên cạnh Giang Lâm, thần thần bí bí mà nói: “Thiếu gia, cậu tuyệt đối sẽ không đoán được chủ tử sau lưng Noãn Tâm kia là ai đâu.”
Giang Lâm: “Nhị hoàng tử?”
Thường An: “!!!”
Thường An: “Thiếu gia, cậu làm sao mà biết được!”
Trên mặt hắn tràn ngập vẻ khiếp sợ lẫn không dám tin, hắn đã phải ngồi xổm suốt nhiều ngày nay mới có thể nhìn ra manh mối, thiếu gia như thế nào lại có thể vừa há miệng liền nói ra như vậy chứ?
Giang Lâm gõ đầu hắn, “Ngốc tử, vị trí Tham tri chính sự này cuối cùng đã rơi xuống trong tay nhân thủ của Nhị hoàng tử, vậy hắn cũng không thể thoát khỏi can hệ với chuyện của Vệ An, số người tranh ngôi vị hoàng đế với Thái tử chỉ có bấy nhiêu, không khó đoán.”
Thường An cực kỳ bi thương, lên án mà nhìn thiếu gia nhà mình một cái, chạy tới một góc tự bế.
Giang Lâm cười cong mắt, “Vệ Vân Chiêu, ta đoán có đúng không?”
Vệ Vân Chiêu khen, “Phu nhân thật thông minh.”
Giang Lâm dùng ngón tay chọc bả vai y, “Ta sao có thể so được với ngươi, Vệ Vân Chiêu, từ lần đến sòng bạc tìm người chặt chân Vệ An thì ngươi đã biết được kẻ nọ là ai rồi đúng không, ngươi mới là người giỏi tính toán.”
Vệ Vân Chiêu nói: “Không thể không như vậy, quyền thế, thân phận, đều là thứ tốt, có được những thứ kia mới có thể bảo vệ cho người mà ta yêu quý.”

Tác giả có lời muốn nói:
Giang Lâm: Gió thổi về bên trái, cha nghiêng về bên trái~
Giang Cẩm Nguyệt: Gió thổi về bên phải, cha nghiêng về bên phải~
Gió thổi ở chính giữa, cha lắc lư lắc lư, hắc, con lật đật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.