Bộ trang sức đỏ như máu tỏa ra một cảm giác quỷ dị, trên mặt Giang Lâm cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Thu Tịch sai tiểu thái giám bưng khay tới phía trước để Giang Lâm nhìn rõ, đồng thời mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương là người thiện tâm nhất thiên hạ, lại thích giúp đỡ người thành tâm, lần trước lúc Vệ phu nhân tiến cung có nói qua mẫu thân của ngươi cũng có một bộ trang sức giống như vậy, Vệ phu nhân cảm thấy yêu thích bộ trang sức này, cho nên nương nương liền ban thưởng nó cho phu nhân, lấy làm an ủi tình cảm mẫu tử của phu nhân.”
“Vệ phu nhân hài lòng đối với phần ban thưởng này của nương nương chứ?”
Ánh mắt của Thu Tịch dừng ở trên người của Giang Lâm, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Trong lòng Giang Lâm có chút buồn cười, cầm đồ của người khác, bây giờ vật về với chủ cũ thì lại nói một câu ban thưởng, còn không quên xây dựng cho mình nhân thiết thiện lương, thật không hổ là một tay già đời ở chốn thâm cung.
Còn cả cô cung nữ này, câu nào câu nấy đều dính ba chữ Vệ phu nhân, bộ thật sự cảm thấy chỉ cần dùng một cái xưng hô là có thể coi hắn thành nữ nhân sao?
Giang Lâm tươi cười, “Thu Tịch cô cô nói quá, nương nương ban thưởng, Giang Lâm nào dám bất mãn.” Mà cho dù có thì hắn sẽ nói ra sao?
“Nếu đã như thế, vậy Vệ phu nhân còn không mau quỳ xuống tạ ơn tiếp nhận ban thưởng.” Một chút ôn hòa mà Thu Tịch ngụy trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-tieu-phao-hoi-ga-thay/525118/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.