“Làm càn! Lão ngũ là trưởng bối của ngươi, đây là thái độ mà ngươi nên có đối với một trưởng bối sao?” Vệ Vân Chiêu nói trúng suy nghĩ trong lòng của Vệ lão phu nhân, Vệ phu nhân thẹn quá hóa giận, lập tức bày sắc mặt với y. “Trưởng bối.” Vệ Vân Chiêu tựa hồ như cảm thấy hai chữ này có chút buồn cười, “Chỉ cần các ngài có một chút suy nghĩ của bậc làm trưởng bối, thì hôm nay đã không xuất hiện ở nơi này, nhớ thương của hồi môn của tôn tức!” “Tổ mẫu, cho dù ngài có đào rỗng toàn bộ của hồi môn của mình ở trên người của ngũ thúc, ta tuyệt đối cũng sẽ không dị nghị, nhưng nếu ngài muốn Giang Lâm phải bỏ tiền ra nuôi ngũ thúc, vậy thì thật không khỏi suy nghĩ quá nhiều.” Vệ lão phu nhân cứng đờ, có vẻ không được tự nhiên. Trong lòng Giang Lâm chợt có chút suy đoán. Vệ lão phu nhân nói không lại Vệ Vân Chiêu, liền hướng mũi dùi về phía Giang Lâm, ánh mắt lãnh lệ, “Thế nào? Một con gà trống không biết đẻ trứng như ngươi, vào cửa Vệ gia không giúp được gì cho Vân Chiêu, còn định ở trong phủ ngồi không ăn bám?” Giang Lâm cười cười, “Xem ra hôm nay lão phu nhân nhất quyết muốn ta phải lấy ra chút đồ vật phải không, cũng đúng, trước kia Triệu Thu Như chướng mắt Vệ gia các người, ngay cả lễ gặp mặt cũng không thèm chuẩn bị, hiện tại ta có tiền rồi, cũng nên bổ sung cho các vị một chút.” Nhận lễ vật gì Giang Lâm đều nhớ rõ, dựa theo giá trị của từng món mà chọn ra lễ vật tương xứng, đưa cho từng người. Sau đó nói với Vệ lão phu nhân: “Lão phu nhân yên tâm, ta sẽ không ngồi không ăn bám đâu, ta còn phải giúp Vệ Vân Chiêu quản lý chuyện trong phủ đây.” “Đúng rồi, lão phu nhân, ngài chép kinh Phật thế nào rồi, khi nào mới có thể mang tới đây nhìn xem, ta vẫn đang chờ ngài chép kinh Phật cầu phúc cho phu quân, cầu nguyện chân của y có thể sớm ngày khỏe lên đây.” Vệ lão phu nhân nghe thấy xưng hô của Giang Lâm đối với Vệ Vân Chiêu, hai mày nhíu chặt, “Không biết xấu hổ, hồ ly tinh.” Giang Lâm không hề tức giận, ngược lại còn tươi cười xán lạn với Vệ Vân Chiêu, “Chỉ cần phu quân thích, có xấu hổ hay không thì lại thế nào?” Lời nói tràn ngập tính khiêu khích này đã chọc giận Vệ lão phu nhân đến mức hai tay phát run, chỉ vào Giang Lâm mà chửi ầm lên, “Đồ sao chổi, hồ ly tinh, Vệ gia ta đã gây nên tội nghiệt gì mà phải cưới thứ như ngươi vào cửa, đúng là ông trời không có mắt mà!” Giang Lâm: “Bởi vì Vệ gia có lão phu nhân ngài đấy, ha hả.” Vệ lão phu nhân giơ quải trượng, “Ngươi! Ngươi, tiện……” Vệ Vân Chiêu cắt ngang lời bà ta, “Tổ mẫu, một vừa hai phải, lễ vật cũng đã cầm, tổ mẫu được như mong muốn rồi, cũng nên trở về chép kinh Phật đi thôi, tôn nhi chờ kinh Phật của tổ mẫu.” Tiếp theo, Vệ Vân Chiêu nhìn về phía Vệ phu nhân, nói: “Mẫu thân, phiền ngài đỡ tổ mẫu trở về nghỉ ngơi.” Vệ phu nhân có chút sợ một nhi tử ít khi nói cười như vậy, vội vàng đáp lời, cùng nha hoàn đỡ Vệ lão phu nhân rời đi. Đợi tất cả đều đã đi khỏi, còn lại Tiểu Chu thị vẫn đứng tại chỗ, thấy Giang Lâm định phân phó người dọn của hồi môn đi liền nhảy ra ngăn cản hắn, “Cháu dâu này, con xem có phải đã quên cái gì rồi hay không?” Giang Lâm nhìn chằm chằm nàng ta một lúc lâu mới phản ứng lại, duỗi tay đến trước mặt Tiểu Chu thị, “Đúng là đã quên mất một việc, may mà có ngũ thẩm nhắc nhở, ngũ thẩm, trả lại kim thoa trên đầu thẩm cho ta đi.” Sắc mặt Tiểu Chu thị cứng đờ, “Thẩm không có ý này, con xem mẫu thân và mấy vị tẩu tẩu đều đã nhận được lễ vật, còn thẩm thì sao, lễ vật của ngũ phòng bọn ta đâu?” Cảm xúc của Giang Lâm nhất thời liền có chút phức tạp, chủ yếu là vì không biết nên nói Tiểu Chu thị mặt dày hay là không biết tự mình hiểu lấy, hắn cười một tiếng, “Ngũ thẩm quên rồi sao, lúc trước lão phu nhân, mẫu thân và các vị thẩm thẩm đều cho ta lễ gặp mặt, còn ngũ thẩm ngoại trừ một tràng những lời chế nhạo và muốn đuổi ta rời khỏi Vệ gia thì không hề có cái gì khác.” “Con người ta tâm địa lương thiện, không thể lấy những lời kia để trả lại cho ngũ thẩm được, cho nên cũng không có cái gì có thể cho ngũ thẩm cả.” Tiểu Chu thị: “Giang Lâm ngươi giỏi lắm, không ngờ ngươi lại là một kẻ lòng dạ hẹp hòi như vậy, ta xem như đã nhìn thấu ngươi rồi.” Hừ lạnh một tiếng, Tiểu Chu thị liền nhấc chân đi ra ngoài, “Không cho thì không cho, rồi sẽ có lúc ngươi phải đến cầu ngũ phòng bọn ta thôi.” “Ngũ thẩm đợi đã.” Tiểu Chu thị vừa đi được hai bước đã bị Giang Lâm gọi lại. Tiểu Chu thị mừng thầm trong lòng, vội quay đầu lại, “Thế nào, hối hận rồi?” Giang Lâm giơ tay rút cây kim thoa ở trên đầu Tiểu Chu thị ra, “Ngũ thẩm quên trả đồ lại cho ta, bây giờ ngũ thẩm có thể đi rồi.” Tiểu Chu thị tức giận đến dậm chân, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Giang Lâm một cái, lại phun ra hai câu mắng chửi, thấy Giang Lâm hoàn toàn không phản ứng mình, mới không tình nguyện mà rời đi. Chạy một chuyến, không vớt được một chút gì, đã vậy còn nghẹn một bụng hỏa, Tiểu Chu thị cảm thấy cô mẫu nói quá đúng, Giang Lâm chính là thứ tang môn tinh, phá gia tinh, Vệ gia sớm muộn cũng bị nó phá nát. Giang Lâm cũng mặc kệ Tiểu Chu thị nghĩ gì trong đầu, đợi mọi thứ đều được dời đi xong xuôi, hắn liền đẩy Vệ Vân Chiêu trở về Chiêu Vân Uyển, sau đó gọi Thường An và Tuân Thất tới, phân phó hai người, “Các ngươi ra ngoài hỏi thăm xem mấy hôm nay Vệ An đang làm cái gì, cứ đến…… thanh lâu hỏi một chút, nghe được cái gì liền tra theo hướng đó.” “Dạ.” Hai người đáp lời, xoay người đi làm việc. “Ngũ thúc của ngươi trừ thói háo sắc và không có bản lĩnh gì thì hẳn là không có tật xấu gì khác đâu đúng không?” Giang Lâm hỏi Vệ Vân Chiêu. Vệ Vân Chiêu: “Trước kia không có.” Nhưng hiện tại thì không chắc. Những khi Vệ An có mặt ở trong phủ, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của gã ở ba nơi, một là đến phòng thu chi tìm tiên sinh đòi bạc, hai là ở trước mặt Vệ lão phu nhân giả vờ ngoan ngoãn đáng thương, khóc lóc kể lể đòi bạc, ba là ở ngũ phòng chơi đùa với nhóm thiếp thất thông phòng của mình. Ở những nơi khác đều không thể nhìn thấy bản mặt của gã. Còn việc gã ra ngoài làm chuyện gì thì nhóm nữ quyến của Vệ gia đều không biết, điểm đúng mực duy nhất của gã chính là không rước phiền toái về nhà. Nhưng lần này, Vệ lão phu nhân tới tìm Giang Lâm đòi của hồi môn, Vệ Vân Chiêu biết việc này khẳng định là có liên quan đến Vệ An. Vệ Vân Chiêu nói: “Đợi bọn Tuân Thất trở về sẽ biết thôi.” Hiện tại trên tay không có nhiều người có thể dùng được, mà hướng đi của y cũng đang bị kẻ khác theo dõi sát sao, Vệ Vân Chiêu tạm thời không thể phân tâm mà đi chú ý tới Vệ An, y chỉ hy vọng Vệ An vẫn còn giữ được một chút đầu óc, đừng nháo ra chuyện kinh thiên động địa gì mới tốt. ……. Vệ gia bên này đang tra chuyện của Vệ An, mà ở An Dương Hầu bên kia, Triệu Thu Như vừa nghe quản gia trở lại truyền lời, lập tức nổi giận mắng Giang Lâm, “Tên tiện nhân này, sớm muộn cũng có ngày ta thu thập nó!” Mà Giang Cẩm Nguyệt nghe quản gia nói xong, trực tiếp ôm lấy Triệu Thu Như khóc lên, “Nương, nương, tại sao lại như vậy, không phải nương nói chỉ cần trả của hồi môn, Giang Lâm sẽ đưa giải dược cho nữ nhi hay sao?” Giang Cẩm Nguyệt lại có chút oán trách, “Nương, không phải đã nói là sẽ trả lại toàn bộ của hồi môn cho Giang Lâm, nhiều đồ như vậy nương đều cho đi hết, sao còn cố tình tham mấy vạn ngân phiếu với một ít tranh chữ bình hoa không đáng tiền chứ, nương, nương thật sự không muốn tốt cho nữ nhi sao?” Triệu Thu Như vốn đang nổi nóng, lại nghe thấy một phen những lời oán giận của Giang Cẩm Nguyệt, tức khắc nổi trận lôi đình, nâng tay sắp sửa cho Giang Cẩm Nguyệt một cái tát, có điều khi nhìn thấy gương mặt sưng đỏ đầy bọc mủ kia, nàng ta liền không thể nào đánh tiếp. “Ta không muốn tốt cho ngươi, ta trù tính bao nhiêu là thứ, ta vì muốn lấy lại đống đồ vật kia mà phải trở về nhà mẹ đẻ ăn nói khép nép, ta moi móc toàn bộ của hồi môn của mình ra, ta làm như vậy đều là vì ai?” “Ta thật đúng là dưỡng ra một nữ nhi giỏi giang, ta làm nhiều việc như vậy kết quả chỉ để đổi lấy một câu không muốn tốt cho nữ nhi, Giang Cẩm Nguyệt, rốt cuộc ngươi có trái tim hay không, ngươi thật sự làm ta quá thất vọng rồi!” Nàng ta không xuống tay, nhưng lửa giận trong lòng lại không dễ dàng tiêu tán đi như vậy, Triệu Thu Như đẩy Giang Cẩm Nguyệt đến cửa, chỉ ra bên ngoài, “Nếu ngươi cảm thấy trong lòng người mẫu thân này không có ngươi, cũng không hầu hạ tốt cho vị thiên kim đại tiểu thư cao quý nhà ngươi, vậy ngươi liền đi đi, tự đi mà tìm cho mình một người mẫu thân nguyện ý hầu hạ ngươi!” Triệu Thu Như đột nhiên phát hỏa lớn như vậy, lại còn là phát hỏa với mình, Giang Cẩm Nguyệt tức khắc liền gấp gáp, trở tay ôm lấy cánh tay Triệu Thu Như, “Nương, thực xin lỗi, nương, con không cố ý nói những lời kia, con chỉ là quá mức nóng nảy, con sợ cả đời đều chỉ có thể đeo một gương mặt xấu xí không dám ra ngoài gặp người, nương, con chỉ là sợ hãi thôi mà.” Từ ngày trên mặt mọc ra bọc mủ, Giang Cẩm Nguyệt liền bắt đầu trở nên sợ hãi, nàng ta đã hỏi qua hệ thống, hệ thống nói nó chỉ là hệ thông phụ tá minh quân đăng cơ, ngoại trừ bày mưu tính kế thì không có công năng nào khác, không giúp được gì cho nàng ta. Đại phu được mời đến ai cũng chỉ biết lắc đầu, bó tay không có cách cứu chữa, nàng ta liền thật sự hoảng sợ, buổi tối liên tục mơ thấy ác mộng. Mơ thấy mình vừa ra khỏi cửa đã bị người ném trứng thối lá cải mắng nàng ta là đầu trâu mặt ngựa, mơ thấy Thái tử ghét bỏ gương mặt này của mình, cưới người khác làm Thái tử phi, mơ thấy tất cả mọi người xung quanh mình đều rời đi, nàng ta không có bất kỳ thứ gì. Nước mắt dính trên gương mặt sưng đỏ của nàng ta, giống như đống bọc mủ kia đang chảy ra nước, khiến người ta vừa ghê tởm lại sợ hãi, nhưng rốt cuộc vẫn làm cho Triệu Thu Như mềm lòng một chút. Nàng ta đẩy tay Giang Cẩm Nguyệt ra, ngồi trở lại trên ghế, lạnh lùng nói: “Nếu không vì thứ không có lương tâm ngươi, ta cũng không đến mức phải bực tức nhiều như vậy.” “Ngươi cho rằng ta không biết Giang Lâm sẽ vì của hồi môn không đủ số mà tiếp tục gây phiền toái sao, chẳng lẽ ta không muốn gom đủ đồ đủ bạc đổi giải dược về cho ngươi, nhưng ta cũng có nỗi khổ của riêng ta mà. Mấy năm nay ba huynh muội các ngươi đều phải ăn phải mặc, các ngươi cho rằng khoảng tiêu dùng của các ngươi là lấy từ chỗ nào, ta đào đâu ra được nhiều bạc như vậy.” Giang Cẩm Nguyệt tiếp nhận khăn tay do nha hoàn đưa tới, nhẹ nhàng lau mặt, ngồi xuống bên cạnh Triệu Thu Như, “Nhưng mà không phải nương đã mang hết đồ đặt ở trong phòng của con đi rồi sao, còn tới Triệu gia lấy về nhiều thứ như vậy, sao vẫn còn chưa đủ?” Ánh mắt của Triệu Thu Như lộ ra thần sắc ghen ghét pha lẫn phẫn nộ, “Bởi vì ả tiện nhân Vân Uyển Yên kia có quá nhiều của hồi môn, mấy năm nay ta lấy đi tặng người khác, lại bán rất nhiều đồ vật, có vài thứ không thể tìm lại, cũng chỉ có thể mua vài món thứ phẩm bù vào. Nhưng tên tiểu tiện nhân Giang Lâm kia thế nhưng lại lọc ra toàn bộ, mười mấy món thứ phẩm kia cũng tốn không ít bạc.” Nhưng nàng ta lấy đâu ra bạc, nếu không cũng sẽ không thiếu năm vạn ngân lượng. Giang Cẩm Nguyệt cũng biết là có nhiều đồ, sau khi mẫu thân lấy đi tất cả quần áo trang sức cùng với đồ trang trí của nàng ta, trong phòng gần như vơi đi hết phân nửa, thậm chí của hồi môn mẫu thân cho nàng ta cũng đều lấy lại. Giang Cẩm Nguyệt hận thấu Giang Lâm, nếu như không có hắn, mình sẽ không bị người khác mắng là kẻ trộm cắp, sẽ không bị mất mặt, càng sẽ không bị hủy dung. Cả những bộ quần áo đẹp trang sức quý giá kia, tất cả cũng đều nên là của mình, đều là tại Giang Lâm, Giang Lâm đã cướp đoạt tất cả những thứ thuộc về mình! Trong mắt Giang Cẩm Nguyệt lóe ra hận ý, “Nương yên tâm, sẽ có một ngày con giải quyết được Giang Lâm, lấy lại hết thảy những gì mà hắn đã cướp đi từ tay chúng ta.” Triệu Thu Như: “Con yên tâm, nương cũng sẽ không bỏ qua cho nó.” Lúc này, ý tưởng và mục tiêu của hai mẹ con đều cực kỳ nhất trí. “Nhưng mà nương, hiện tại không đủ bạc thì phải làm sao bây giờ?” Giang Cẩm Nguyệt duỗi tay muốn sờ mặt mình, nhưng để sát vào rồi lại không dám, ủy khuất muốn khóc, “Nương, mặt của con không thể đợi được nữa, vạn nhất kéo dài thời gian, đến cả dược cũng không có tác dụng, hoặc là trên mặt để lại sẹo, vậy nữ nhi liền hoàn toàn xong đời.” “Nương, nương mau nghĩ cách giúp nữ nhi đi.” Giang Cẩm Nguyệt cầu xin. Có thể có cách nào đây chứ, nàng ta cũng đã tiêu không ít của hồi môn của bản thân, ước chừng khoảng năm vạn ngân phiếu, cả những vật trang trí kia nữa, đều phải tốn rất nhiều bạc. Triệu Thu Như cau mày nhìn Giang Cẩm Nguyệt một lát, “Nguyệt Nhi, chi bằng con cầu Thái tử giúp đỡ có được không?” Giang Cẩm Nguyệt lắc đầu không chút nghĩ ngợi, “Không được, nương, nữ nhi lúc này làm sao dám gặp mặt điện hạ, tuyệt đối không được.” “Nương, không bằng chúng ta đi cầu xin ngoại tổ mẫu đi, ngoại tổ mẫu khẳng định có tiền, bà ấy còn có của hồi môn nữa. Mấy năm nay nương cũng trợ cấp cho Triệu gia mấy lần, hiện tại Hầu phủ gặp nạn, bọn họ không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.” Triệu Thu Như có chút khó xử, hôm qua nàng ta trở về Triệu gia đòi lại những thứ kia, bị hai vị tẩu tẩu âm dương quái khí châm chọc một phen, đến cả các ca ca cũng có điều bất mãn với nàng ta, nói nàng ta vô dụng, đồ vật tới tay mà cũng không giữ được, để cho người khác cầm đi. Còn mẫu thân, tuy không nói gì nàng ta, nhưng mẫu thân khẳng định cũng rất thất vọng, còn bảo nàng ta phải xử lý tốt việc này, đừng làm liên lụy đến Triệu gia nữa. Hiện giờ Triệu Thu Như cũng xem như hiểu ra, cho dù là nhà mẹ đẻ hay là Hầu gia đều không khác gì nhau, thời điểm nhận bạc nhận đồ vật không ai nói một câu nào, nhưng đến lúc nàng ta gặp khó xử thì không một ai chịu giúp đỡ, tất cả đều chỉ biết oán trách nàng ta vô dụng, bức ép, uy hiếp nàng ta. Cho nên không có người nào là đáng tin cậy. Triệu Thu Như dựa lưng vào ghế, “Nương đi hỏi phụ thân con, Giang Lâm là nhi tử của ông ta, chuyện là do nhi tử của ông ta nháo ra, ông ta phải có trách nhiệm, nếu ông ta không chịu đưa bạc, vậy cũng đừng trách ta không niệm tình phu thê suốt nhiều năm qua.” Triệu Thu Như nói thật bình tĩnh, nhưng Giang Cẩm Nguyệt nghe vào lại cảm thấy có chút sợ hãi, cẩn thận nói, “Nương, nương muốn làm gì?” Triệu Thu Như kéo tay Giang Cẩm Nguyệt qua, vỗ vỗ, “Yên tâm, nương có chừng mực, nương còn phải dựa vào con gả cho Thái tử, để nương trở thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, nương sẽ không xằng bậy.” Giang Cẩm Nguyệt bán tín bán nghi, có điều câu gả cho Thái tử quả thật có sức hấp dẫn lớn lao đối với nàng ta, Giang Cẩm Nguyệt gật đầu thật mạnh, “Nương yên tâm, nữ nhi nhất định sẽ gả cho Thái tử!” …… Trước khi An Dương Hầu phủ đưa của hồi môn còn thiếu tới Vệ gia, hai người Tuân Thất và Thường An đã nghe được hành tung gần đây của Vệ An ở bên ngoài, ngủ với nữ tử thanh lâu. Cũng không thể nói là gần đây, bởi vì Vệ An vẫn luôn chưa từng thành thật lấy một lần, chỉ là hiện tại mọi việc trong phủ đều do Giang Lâm quản lý, còn bảo Tiểu Chu thị an bài đám nữ nhân ở trong viện đi nơi khác, sau khi hồi phủ Vệ An lại cảm thấy nữ nhân quá ít, những người còn lại thì đều quá mức phiền chán, ra ngoài liền càng thêm không biết tiết chế. Vệ An có vài người thân mật ở một thanh lâu gọi là Thủy Nguyệt Các, trong đó có một nữ tử tên là Noãn Tâm, nhân cơ hội Triệu Thu Như vừa đuổi đi không ít người, có chỗ trống để chui vào, nàng ta liền bắt Vệ An lấy tiền chuộc thân cho mình. Bởi vì từng bị Giang Lâm cột trên cây nên Vệ An cũng có chút sợ hắn, không dám mang người về phủ, cho nên chỉ có thể dưỡng ở bên ngoài. Kết quả vừa mới chuộc thân xong, Noãn Tâm liền nói mình có thai, còn một mực chắc chắn là của Vệ An, bắt Vệ An nạp mình vào cửa. Thường An nói: “Noãn Tâm kia quả thật là người có tính toán, vẫn luôn nói với Ngũ gia cái thai trong bụng mình là một nam hài, nàng ta sinh nhi tử Ngũ gia liền có hậu đại, về sau cũng sẽ không còn ai chê cười Ngũ gia không có con cháu dưỡng lão.” “Nàng ta không chỉ nói với Ngũ gia, mà ngay cả những cô nương khác ở Thủy Nguyệt Các cũng đều biết đến chuyện này, thậm chí còn nói với hàng xóm xung quanh chỗ ở của mình.” Cố ý làm cho tất cả mọi người đều biết. Giang Lâm hỏi: “Vệ An có phản ứng gì?” Tuân Thất là người tiếp lời, hắn nói: “Động tâm, hồi phủ tìm lão phu nhân, lão phu nhân không đáp ứng, nói trước tiên cứ chờ sinh xong, nếu là nhi tử thì tất nhiên sẽ mang về phủ nuôi.” Nhưng Noãn Tâm không phải là người dễ bị tống cổ đi như vậy, nàng ta nhất định phải vào phủ ngay lập tức, còn uy hiếp Vệ An, nói nếu gã không đáp ứng thì liền đến nha môn cáo trạng Vệ An dạo thanh lâu. Ở triều đại này quan viên dạo thanh lâu chính là phạm pháp, nhưng loại sự tình này triều đình thường thường đều mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần không nháo ra chuyện lớn thì không ai thèm quản. Nhưng nếu có người đến nha môn bẩm báo, nha môn liền không thể mặc kệ ngồi xem. Chức quan của Vệ An vốn đã không cao, gã lại là một người không có năng lực, nếu Noãn Tâm thật sự cáo trạng, gã khẳng định sẽ không giữ nổi chức quan này. Vệ An bị uy hiếp, tương tự cũng không chịu ngồi yên, sau một phen ầm ĩ liền biến thành Vệ An tốn bạc để dưỡng Noãn Tâm, cả ngảy ăn sung mặc sướng mua này mua kia, tốn không biết bao nhiêu bạc. Bởi vì Giang Lâm làm đương gia, Vệ An không thể lấy được bạc từ phòng thu chi, liền quay sang đòi Vệ lão phu nhân. Nhưng Vệ lão phu nhân cung phụng Vệ An nhiều năm như vậy, một chút của hồi môn của bà ta đã sớm bị đào rỗng, nhưng Vệ An là mệnh căn tử của bà ta, gã vừa đến trước mặt khóc lóc bà ta liền mềm lòng. Đào không ra bạc Vệ lão phu nhân liền nhớ tới chuyện Giang Lâm vì đòi của hồi môn mà ồn ào huyên náo. Cũng biết mẫu thân của Giang Lâm để lại không ít của hồi môn, cho nên khi người của Hầu phủ đưa đồ vật tới cửa, Vệ lão phu nhân lập tức gọi tất cả con dâu đến tìm Giang Lâm, với ý đồ vớt vác vài thứ từ chỗ của hắn. Chỉ là Giang Lâm lại không đáp ứng, Vệ Vân Chiêu còn đứng về phía của hắn, Vệ lão phu nhân không lấy được của hồi môn, còn náo loạn cho mất hết mặt mũi. Nghe xong tin tức do Tuân Thất và Thường An trở về hội báo, sắc mặt của Vệ Vân Chiêu có chút trầm xuống, “Có tra được nữ nhân tên là Noãn Tâm này đã từng tiếp xúc với người nào hay không?” Tuân Thất: “Tiếp xúc rất nhiều người, trước kia lúc còn ở Thủy Nguyệt Các tiếp khách cũng gặp qua đủ dạng người, không thể nhìn ra người nào có vấn đề.” Nhưng có thể xác định trong đó khẳng định là có vấn đề. Vệ Vân Chiêu phân phó Tuân Thất: “Đi điều tra rõ, toàn bộ Thủy Nguyệt Các đều phải tra.” Tuân Thất lĩnh mệnh rời đi, Thường An cũng đi hỏi thăm một chút xem có manh mối nào hữu dụng hay không, trong phòng chỉ còn lại hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu. Giang Lâm chống cằm trên bàn, nói với Vệ Vân Chiêu, “Ngươi nói xem, hài tử kia có phải là của Vệ An không?” Vệ Vân Chiêu nói: “Có phải hay không cũng như nhau, Vệ An là mục tiêu của bọn họ, chỉ không biết rốt cuộc là hướng tới cái gì.” Giang Lâm rảnh tay, trở tay chọc chọc trên mặt của Vệ Vân Chiêu, “Tốt nhất chỉ nên là muốn lừa một chút bạc, nếu như không phải, vậy mục tiêu hẳn là sẽ không chỉ dừng lại ở một mình Vệ An. Tệ nhất chính là nhắm thẳng tới ngươi, dù gì Vệ gia hiện giờ cũng chỉ còn lại một người đáng để nhớ thương là ngươi mà thôi.” Vệ Vân Chiêu bắt lấy ngón tay của Giang Lâm, không cho hắn lộn xộn, “Cho nên đợi đến khi điều tra xong, ngũ thúc không làm chức quan này cũng tốt, miễn cho bị ông ấy liên lụy.” Dù gì bổng lộc của Vệ An từ trước đến nay đều chưa từng nhìn thấy một chút bóng dáng. “Trước tiên chờ Tuân Thất điều tra rõ Noãn Tâm kia là ai, lại giải quyết xong việc này, đến lúc đó còn phải vất vả ngươi một chuyến.” Vệ Vân Chiêu nói xong, nửa ngày cũng không nghe thấy Giang Lâm đáp lời, liền hỏi, “Làm sao vậy?” Ánh mắt của hắn đặt trên bàn tay đang nắm lấy ngón tay mình của Vệ Vân Chiêu, Giang Lâm dùng ngón tay kéo tay y, quơ quơ, “Ngươi chiến tiện nghi của ta.” Vệ Vân Chiêu có chút hoảng loạn, lập tức buông tay. Giang Lâm cười cười nhìn y, “Ồ, còn biết thẹn thùng cơ đấy, lần trước ngươi rõ ràng còn nói ta lớn, lúc đó sao không biết thẹn thùng.” Trải qua lần trước bị hắn uy hiếp không cho ăn cơm, Vệ Vân Chiêu đã vô cùng hiểu rõ Giang Lâm để ý đến cái gì, y nói: “Ta ăn ngay nói thật, cho nên không thấy thẹn thùng.” “Chậc chậc chậc.” Giang Lâm liếc nhìn y, “Vệ công tử, ngươi thật có tiền đồ nha.” Vệ Vân Chiêu muộn thanh, “Ừ, đa tạ phu nhân khích lệ.” Không có phản ứng thẹn thùng như trong dự đoán, Giang Lâm có chút thất vọng. Tiếp tục nói chính sự với Vệ Vân Chiêu, “Nếu Vệ An thật sự bị người cáo trạng lên nha môn, ngươi chuẩn bị làm thế nào?” Vệ Vân Chiêu: “Nên làm thế nào thì làm thế ấy, quan viên dạo thanh lâu là có tội, nhưng cũng không đến mức lấy mạng ông ấy.” Giang Lâm nhắc nhở y, “Nhưng ngươi còn có một vị tổ mẫu yêu con như mạng đây, bà ta sẽ bắt ngươi quản, nếu ngươi mặc kệ, bà ta rất có thể sẽ cầu tới tận trong cung.” Vệ Vân Chiêu: “Bà ấy không có mặt mũi lớn như vậy.” Ý kiến của Giang Lâm lại hoàn toàn tương phản, “Ta cảm thấy ngươi đã xem nhẹ một người mẫu thân có thể làm ra chuyện gì vì nhi tử của mình rồi, đương nhiên, ta cũng hy vọng bà ta có thể lý trí một chút.” Nhưng Giang Lâm đã không ngờ tới, không bao lâu nữa lời này sẽ trở nên ứng nghiệm. …… Ngày hôm sau Giang Lâm liền nhận được ngân phiếu và bộ trang sức còn thiếu do An Dương Hầu phủ đưa tới, mười mấy bộ trang trí thứ phẩm kia Triệu Thu Như thật sự không mua được vật giống y hệt để đền bù, liền quy đổi thành ngân phiếu, cho nên tổng cộng là tám vạn ngân phiếu. Giang Lâm nhận ngân phiếu xong, sau đó xem kỹ bộ trang sức, nói là trang sức nhưng kỳ thật là hỉ quan, là vật mà Vân Uyển Yên đã đeo khi xuất giá, trông còn tinh xảo hơn cái mà Tiểu Nguyệt Nhi hiến cho Hoàng hậu. Mào kim sắc, đá quý đỏ thẫm cùng với tua rua, cực kỳ có một loại cảm giác ai đeo vào thì người đó chính là tân nương xinh đẹp nhất. Cho nên Giang Lâm không tin Triệu Thu Như có thể chịu từ bỏ thứ yêu thích mà tặng đồ tốt như vậy cho người khác, tất nhiên là phải giữ lại, không phải cho mình thì chính là cho Giang Cẩm Nguyệt. Giang Lâm cầm hỉ quan quơ quơ ở trước mặt Vệ Vân Chiêu, “Đẹp không.” Vệ Vân Chiêu gật đầu thưởng thức, “Đẹp, hơn nữa còn giá trị xa xỉ.” “Đương nhiên, bằng không sao lại giữ riêng cho mình kỹ như vậy chứ, ừm, có điều hiện tại đã cho đi rồi, chứng minh ở trong lòng của Triệu Thu Như, nữ nhi vẫn là thứ quan trọng hơn.” Không biết nghĩ tới cái gì, Giang Lâm đột nhiên bật cười, “Chỉ là đáng tiếc, nữ nhi của nàng ta chú định đã là một kẻ bạch nhãn lang.” Nói xong lời này, Giang Lâm móc ra một cái bình sứ nhỏ ném cho quản gia đứng chờ ở một bên, “Giải dược mà các ngươi tâm tâm niệm niệm đây, trở về nói cho Giang Cẩm Nguyệt và Triệu Thu Như, tốt nhất nên an phận một chút, nếu còn làm nhiều chuyện xấu, sẽ không chỉ là hủy dung đơn giản như vậy đâu.” “Miệng lưỡi của nàng ta sẽ còn bị lở loét, toàn thân thối rữa.” Quản gia nghe thấy lời này, thân mình không khỏi run rẩy, thấp giọng dạ vâng một tiếng. Đồng thời còn để lại một câu cho Giang Lâm, “Đại thiếu gia, phu nhân nói lúc này Hầu gia đang rất tức giận, vô cùng thất vọng đối với đại thiếu gia.” Giang Lâm lạnh mặt, “Ồ, liên quan gì đến ta.” Bước chân của quản gia chợt lảo đảo một cái. Giang Lâm cảm thấy buồn cười, đều đã như vậy rồi mà còn muốn dùng An Dương Hầu để áp chế hắn, một người phụ thân thật sự sẽ không làm ra loại chuyện như bắt nhi tử thay nữ nhi đi gả cho một người sắp chết làm xung hỉ này, cho nên mặc kệ là hắn hay là nguyên thân, từ một khắc khi hắn xuất giá, An Dương Hầu liền xem như đã chết. Bỏ hỉ quan trở lại trong hộp, Giang Lâm giao cho Vệ Vân Chiêu ôm, đẩy y trở về Chiêu Vân Uyển. Kết quả còn chưa ra tới cửa thì người gác cổng đã chạy tới báo, nói người trong cung tới, tự xưng là người bên cạnh Hoàng hậu nương nương, tới ban thưởng cho Giang Lâm. Người nọ đúng là đại cung nữ Thu Tịch mà hai người đã gặp qua lần trước, Thu Tịch tươi cười giả lả nói với Giang Lâm: “Hoàng hậu nương nương lần trước thấy Vệ phu nhân thông minh lại hiểu chuyện, thật sự yêu thích, Hoàng hậu nương nương muốn Vệ phu nhân sau nay có thời gian nhàn rỗi liền thường xuyên vào cung bồi nương nương trò chuyện, hôm nay còn đặc biệt lệnh nô tỳ tới đưa một ít ban thưởng.” Thu Tịch vẫy tay một cái, tiểu thái giám bưng khay ở phía sau liền giở lớp vải đỏ phủ ở bên trên ra, Giang Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra đây là bộ trang sức hồng bảo thạch mà Hoàng hậu đeo trên đầu lần trước, chỉ là so với lần trước, viên đá quý đính trên bộ trang sức này lại trông có phần chói mắt, đỏ tươi tựa như nhuốm máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]