Thường Xảo Nhi tỉnh dậy rất sớm, nó nghĩ đến việc hôm qua Thường Lạp Nguyệt dám cười toe toét vẫy tay với mình, thật là to gan. Đợi mọi người trong nhà thức dậy, nó vội vàng mở cửa lớn, muốn ra ngoài xem một chút.
Nhưng vừa bước ra cửa liền "a" một tiếng kinh hãi.
“Xảo Nhi, sáng sớm ồn ào gì thế? Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải đoan trang chút chứ.” Vương thị bất mãn nói, đứa tiểu nữ nhi này tuy xinh xắn, nhưng tính khí quá hoạt bát, cần phải dạy dỗ nghiêm túc, bà ta còn tính toán tìm cho nha đầu một nhà tốt ở trấn nữa kia.
“Nương, nương mau ra đây, Thường Lạp Nguyệt... Thường Lạp Nguyệt thành người tuyết rồi.”
“Người tuyết?” Vương thị thờ ơ bước ra.
Nhìn thấy cảnh tượng trong sân, bà ta hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ngay cả lão thiên gia cũng không thích tiện nha đầu đại nghịch bất đạo này. Trận tuyết đêm qua rơi đúng là tốt.”
“Đêm qua có tuyết sao?” Thường Thiết Trụ bước ra khỏi nhà, dụi mắt, nhìn thấy Thường Lạp Nguyệt đang co ro bên tường, trên người phủ đầy tuyết.
Hắn hơi ngạc nhiên: “Cái này... sẽ không c.h.ế.t cóng chứ?”
Vương thị lườm hắn một cái: “C.h.ế.t thì tốt, lương thực trong nhà không nuôi được đồ vô dụng... Sao, ngươi thấy tiếc à?”
Thường Thiết Trụ vội vàng xua tay: “Không phải, ta tiếc gì chứ, chỉ là sợ nó c.h.ế.t cóng vô cớ, sẽ khiến người trong thôn đàm tiếu.”
“Việc nhà ta không đến lượt bọn họ quản, nếu muốn quản thì sao hôm qua không đưa nó về nhà đi chứ, ngươi nói xem.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thon-nu-xung-hi-nha-do-te/4864739/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.