Thành phố Lâm Hải cũng có nhiêu đó người, Thẩm Tiện lại là Boss lớn của tập đoàn Thẩm thị, chuyện cô dẫn Lâm Thanh Hàn và nhóc con đi dạo trung tâm thương mại đã nhanh chóng lan truyền, không những vậy mà còn biến thể thành rất nhiều phiên bản.
Thẩm Tiện cũng không biết những người bên ngoài nói cái gì, cô vui vẻ lái xe chở Lâm Thanh Hàn và nhóc con về nhà.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Tiện lại gọi điện cho Phương Triết, kêu cậu ta đi mua dâu tây rồi đưa đến nhà cô, Phương Triết nhận được cuộc gọi của Thẩm Tiện thì hoảng loạn, không phải vì cô kêu cậu ta mua dâu tây, mà bởi vì sáng nay cậu ta vừa biết được Boss có một cô con gái, bây giờ Boss lại kêu cậu ta đi mua dâu tây đưa qua nhà, Phương Triết cảm thấy bản thân sắp bị diệt khẩu vì biết quá nhiều.
Phó Vũ Đồng thấy Phương Triết nói chuyện điện thoại rất là cung kính, hỏi: "Boss gọi?".
Phương Triết cười khổ gật đầu.
Phó Vũ Đồng buồn cười hỏi: "Boss kêu cậu làm gì à? Sao mặt mày ủ rũ thế?".
"Kêu tôi mua một hộp dâu tây đem đến nhà Boss". Phương Triết mở miệng nói.
Phó Vũ Đồng cũng cảm thấy có gì đó là lạ, Thẩm Tiện rất ít khi có hứng thú với mấy loại đồ ăn như trái cây, huống chi mỗi ngày sẽ có người đưa trái cây và rau củ đến nhà Thẩm Tiện, trên cơ bản Thẩm Tiện sẽ không kêu bọn họ đưa mấy thứ này đến nhà cô.
"Đúng là rất kỳ lạ, nhưng Boss đã kêu rồi thì cậu mau đi đi".
"Ừ ừ". Phương Triết lên tiếng, vội vàng đi mua dâu tây cho Thẩm Tiện.
Lúc Phương Triết đến đưa dâu tây, Thẩm Tiện và Lâm Thanh Hàn cũng vừa mới sắp xếp quần áo xong, Lâm Thanh Hàn đi ra mở cửa, bây giờ Phương Triết đã không còn xấu hổ như lúc sáng, "Chào cô, tôi tới đưa dâu tây cho giám đốc Thẩm".
Lâm Thanh Hàn còn chưa kịp trả lời thì nhóc con ở trong phòng khách nghe thấy hai chữ dâu tây liền lon ton chạy ra, ôm đùi Lâm Thanh Hàn, "Mẹ, Điềm Điềm thích dâu tây ~".
Thẩm Tiện buồn cười, ở phía sau nhóc con vươn tay ra nựng nựng khuôn mặt nhỏ, cười nói: "Dâu này mua cho con đó, cảm ơn chú đi".
"Cảm ơn chú ~". Nhóc con nói cảm ơn với Phương Triết.
"Không có gì, không có gì, là công việc của chú, cái này, giám đốc, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước". Phương Triết vừa mới nghe được bạn nhỏ gọi cô gái này là mẹ, vậy quan hệ giữa giám đốc và cô gái này là gì?!!!
Phương Triết không dám nghĩ nữa, bây giờ cậu ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nhà Thẩm Tiện, cậu ta cảm thấy bản thân giống như lại biết được một chuyện không nên biết.
"Ừ, đi về chạy xe chậm thôi".
Vừa nghe Thẩm Tiện nói xong thì Phương Triết liền vội vã rời đi, cậu ta cảm thấy bản thân sắp bị giám đốc đuổi việc rồi.
Thẩm Tiện mở hộp dâu mà Phương Triết đưa tới, nhìn nhìn, mấy trái dâu bên trong đều rất lớn, đỏ mọng, vừa nhìn là biết dâu ngon.
Nhóc con thò tới nhìn nhìn, "Mommy, ăn ngon không?".
Thẩm Tiện bật cười nói: "Con nha, đồ tham ăn, mommy đi rửa dâu tây cho Điềm Điềm trước, có muốn uống nước ép dâu tây không, mommy ép nước dâu cho Điềm Điềm chịu không?".
"Dạ ~".
Lâm Thanh Hàn mỉm cười nhìn một lớn một nhỏ đang nói chuyện, Thẩm Tiện nhà cô cũng còn biết tự giác nha.
Thẩm Tiện rửa sạch một đĩa dâu tây lớn, phần còn lại dùng để ép ba ly nước ép dâu, làm xong, cô bưng tất cả đi ra ngoài.
Nhóc con vui vẻ uống nước ép, miệng nhỏ dính đầy nước ép dâu tây, Thẩm Tiện cầm một ly đưa cho Lâm Thanh Hàn, "Thanh Hàn, em cũng uống đi".
Lâm Thanh Hàn mỉm cười nhìn Thẩm Tiện, "Ừm". Ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc nhìn cánh môi Thẩm Tiện, hương vị của nó hẳn là ngọt hơn cả nước dâu tây nhỉ.
Thẩm Tiện đương nhiên cũng phát hiện Lâm Thanh Hàn luôn nhìn cô chằm chằm, Thẩm Tiện quyết định xoay người lại, không nhìn Lâm Thanh Hàn mà bắt đầu chơi cùng nhóc con.
Buổi tối, Thẩm Tiện nằm lên giường rồi mới phát hiện, hình như cả ngày hôm nay cô chưa đụng tới công việc, trước đây cô cảm thấy công việc chính là toàn bộ cuộc sống của cô, nhưng hôm nay cô lại cảm thấy không làm việc cũng có rất nhiều việc khác có thể làm, cho dù không ra đường, ở nhà xem TV cùng Lâm Thanh Hàn và nhóc con cô cũng cảm thấy rất vui vẻ, Thẩm Tiện cảm thấy may mắn vì đêm tuyết rơi đó cô nhặt Lâm Thanh Hàn và nhóc con về nhà.
Trong lúc Thẩm Tiện suy nghĩ lung tung thì Lâm Thanh Hàn đã tắm xong bước ra phòng tắm, cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng làm bằng tơ lụa, mái tóc xoăn dài rơi rụng trên vai, vì mới tắm xong nên trên người còn mang theo hơi nước, khóe môi mỉm cười nhìn Thẩm Tiện.
Bản thân Thẩm Tiện cũng có váy ngủ tơ lụa, nhưng chiếc váy trên người Lâm Thanh Hàn thì khác, nó chỉ vừa dài tới đùi, đôi chân thon dài của Lâm Thanh Hàn lọt vào mắt Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện chỉ nhìn một chút đã đỏ lỗ tai quay đầu, cô muốn nói chuyện với nhóc con để giảm bớt sự xấu hổ, nhưng vừa quay qua liền nhìn thấy bộ dạng ngủ ngon lành của nhóc con, ngực nhỏ vì hô hấp mà phập phồng, trông rất đáng yêu.
Lâm Thanh Hàn thấy Thẩm Tiện không dám nhìn mình thì cố ý đi đến phía giường Thẩm Tiện, ngồi xuống bên cạnh cô.
Thẩm Tiện thấy Lâm Thanh Hàn đến thì thấp thỏm trong lòng, không biết tại sao, hình ảnh Lâm Thanh Hàn ôm cô từ phía sau ngủ hồi lúc sáng lại đột nhiên xuất hiện trong đầu, Thẩm Tiện không biết bản thân đang bị cái gì, giọng nói khô khốc.
Cô sợ Lâm Thanh Hàn lại ôm cô ngủ như lúc sáng, vội vàng nói: "Cái này, Thanh Hàn, em vẫn nên ngủ bên kia đi, tôi sợ Điềm Điềm ngủ không ngoan, nếu bên kia không có ai chặn lại sẽ bị ngã xuống đất".
Lâm Thanh Hàn buồn cười nhìn Thẩm Tiện viện lý do, chống tay trái lên giường, cơ thể hơi khom xuống, chiếc cổ trắng nõn như tuyết rơi vào ánh mắt Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện giống như bị đốt cháy, hoảng loạn nhìn sang nơi khác.
Lâm Thanh Hàn khẽ cười một tiếng, nhìn khuôn mặt đang dần biến thành màu đỏ của Thẩm Tiện, "Vậy hả? Điềm Điềm ngủ rất ngoan, cơ bản là không xê dịch chút nào, sao vậy? Chị không muốn em ngủ bên này, hay là chị có ý gì khác với em?".
Thẩm Tiện vội vàng xua tay giải thích, "Không phải, không phải, sao tôi có thể có ý gì với em, tôi chỉ lo lắng cho Điềm Điềm, nếu em nói như vậy, em muốn ngủ ở đâu cũng được".
Lâm Thanh Hàn rất vui vẻ nhìn Thẩm Tiện, "Em muốn ngủ ở đâu cũng được? Vậy, em tự chọn chỗ ngủ đây". Lâm Thanh Hàn nói, cô cũng không khách khí, chồm qua người Thẩm Tiện, kéo chăn trên người Thẩm Tiện ra, nằm ở giữa nhóc con và Thẩm Tiện.
Hai mắt Thẩm Tiện đều trừng lớn, cô chỉ nói nói vậy thôi! Lâm Thanh Hàn vậy mà tin là thật!
Lâm Thanh Hàn xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tiện, Thẩm Tiện bị cô nhìn thì luống cuống, lập tức tắt đi bóng đèn đầu giường, ra vẻ bình tĩnh nói: "Không còn sớm, Thanh Hàn ngủ sớm một chút đi".
"Ừm, ngủ ngon". Lâm Thanh Hàn nói, sau đó nhích nhích lên phía trước, một bàn tay đặt lên eo Thẩm Tiện, Thẩm Tiện không dám lộn xộn, cô chỉ hi vọng vị tổ tông này có thể tạm ngừng một lúc, đừng tiếp tục trêu ghẹo cô, Thẩm Tiện cảm thấy cả ngày nay tim cô không thể đập bình thường được.
Nửa đêm, Thẩm Tiện đang ngủ mơ màng bỗng thấy trong ngực mình có thêm một vật mềm mại, ôm vào cũng rất thoải mái, nhưng Thẩm Tiện đang mệt mỏi nên cũng không tỉnh lại, dứt khoát ôm chặt đồ vật nằm trong ngực mình, tiếp tục ngủ say sưa.
7 giờ sáng, chuông báo thức vang lên đánh thức Thẩm Tiện, cô vội vàng tắt chuông báo thức, sau đó phát hiện Lâm Thanh Hàn đang nằm trong ngực mình.
Hai người ôm nhau rất chặt, cả cơ thể Lâm Thanh Hàn lọt thỏm vào trong ngực cô, hai người mặt đối mặt mà ôm, hơn nữa áo ngủ Lâm Thanh Hàn rất mỏng, cả cơ thể Thẩm Tiện đều sắp đỏ bừng, cô định buông người trong ngực ra nhưng Lâm Thanh Hàn lại ôm rất chặt, Thẩm Tiện thử vài lần nhưng cũng không thể thoát ra được, thậm chí còn đánh thức Lâm Thanh Hàn.
Lâm Thanh Hàn xoa xoa mắt, hai tay vòng lên cổ Thẩm Tiện, dùng giọng điệu làm nũng nói với cô: "Chị làm gì vậy? Chúng ta ngủ thêm chút nữa".
Thẩm Tiện suy nghĩ, hôm nay vẫn nên đi công ty một chuyến, dù sao cũng có một số việc phải do chính cô quyết định, thấy Lâm Thanh Hàn ôm cổ mình không hề có ý định buông ra, Thẩm Tiện đành phải cố nén thẹn thùng, một tay ôm eo Lâm Thanh Hàn, dỗ dành nói: "Thanh Hàn, hôm nay tôi phải đi công ty một chuyến, em để tôi dậy trước được không? Nếu trong công ty không có chuyện gì, tôi về nhà với em và Điềm Điềm".
Thẩm Tiện dùng giọng nói rất dịu dàng để dỗ dành Lâm Thanh Hàn, giống như rất nhiều lần trong quá khứ, vậy nên Lâm Thanh Hàn không kịp nhận ra Thẩm Tiện không còn nhớ rõ chuyện trước đây.
Lâm Thanh Hàn thoáng mở mắt ra, hôn một cái lên má Thẩm Tiện, vùi đầu vào cổ cô, "Về nhà sớm một chút, em và Điềm Điềm ở nhà đợi chị".
Thẩm Tiện bị nụ hôn của Lâm Thanh Hàn làm cho ngây dại, cô độc thân từ trong bụng mẹ suốt 28 năm, đây là lần đầu tiên được người khác hôn má, cả người cô sắp bốc cháy, đúng lúc này, Lâm Thanh Hàn buông Thẩm Tiện ra, Thẩm Tiện nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, cầm ly nước trong phòng khách uống ừng ực, một ly nước lạnh cũng không đủ làm cô bình tĩnh lại, trong đầu đều là hình ảnh Lâm Thanh Hàn hôn cô, làm nũng với cô, đầu Thẩm Tiện rối như tơ vò.
Cô cảm thấy bản thân sắp bị gục ngã bởi cô gái vừa gặp mặt được hai ngày này, giống như bây giờ, Thẩm Tiện cực kỳ hoài nghi bản thân có cong hay không, trước đây cô sẽ không suy nghĩ đến những chuyện như thế này!
Thẩm Tiện lái xe đến cổng công ty, sẽ có nhân viên giúp cô lái xe vào bãi giữ xe, người nhân viên này trước giờ vẫn luôn giúp Thẩm Tiện lái xe vào bãi nhưng hôm nay lại cảm thấy trong xe có gì đó kỳ lạ, cúi xuống nhìn thì thấy trên taplo có một đống heo con đang lắc lắc, mấy con heo đang lắc lắc này không giống phong cách của chủ tịch nhà bọn họ nha?
Thẩm Tiện đi vào văn phòng của mình, Phó Vũ Đồng và mấy người thư ký nhanh chóng chuẩn bị, từng người báo cáo công việc ngày hôm qua cho Thẩm Tiện.
Thẩm Tiện suy nghĩ, dặn dò Phó Vũ Đồng: "Vũ Đồng, sau này nếu không có công việc nào quá quan trọng thì để mấy người phó giám đốc chủ trì cuộc họp thay tôi đi, có lẽ sau này tôi sẽ không có nhiều thời gian để tăng ca".
Trước đây cô tăng ca là vì không có cảm giác thân thuộc với thế giới này, chỉ muốn nỗ lực làm việc để chứng minh bản thân đang tồn tại, cô cũng không muốn quay về căn nhà chỉ có mình cô, nhưng mà bây giờ không giống nữa, trong nhà có người, có Thanh Hàn và nhóc con đang đợi cô, Thẩm Tiện bỗng không muốn tiếp tục bận rộn nữa, dù sao công ty cô có nhiều phó giám đốc như vậy, để bọn họ làm việc giúp cô đi.
Phó Vũ Đồng hơi giật mình, nhanh chóng ghi chú lại lời dặn của Thẩm Tiện, đồng thời thông báo cho Thẩm Tiện cô cần tham gia năm cuộc họp trong hôm nay.
Thẩm Tiện xua tay nói: "Sắp xếp cho mấy vị phó giám đốc đi họp đi, tôi không có thời gian". Nếu có thời gian chẳng thà chơi với nhóc con một lúc còn vui hơn.
Mấy người phó giám đốc nghe được thông báo của Phó Vũ Đồng cũng ngây ngốc, này vô hình trung sẽ tăng lượng công việc của bọn họ lên.
"Vũ Đồng, chuyện gì vậy, không phải trước đó đều do tổng giám đốc tự mình chủ trì mấy cuộc họp này sao?". Một người trong đó cuối cùng không nhịn được tò mò mà hỏi.
"Tổng giám đốc cũng không nói lý do, cô ấy chỉ nói sau này không có nhiều thời gian để tăng ca, những cuộc họp như thế này sẽ do mọi người chủ trì, tôi nghĩ là tổng giám đốc có công việc quan trọng hơn để làm". Phó Vũ Đồng giải thích.
Mấy người phó giám đốc bắt đầu kêu rên, sau này bọn họ không còn thời gian rảnh rỗi nữa rồi!
Thẩm Tiện sắp xếp công việc cho cấp dưới xong thì giống như nhớ đến cái gì đó, đánh một hàng chữ, ẩn danh gửi vào một diễn đàn: "Làm sao để biết bản thân có cong hay không? (OP là nữ)
Bình luận 1: Chủ post hỏi như vậy thì tám chín phần mười là cong, gái thẳng căn bản là không hiểu cong hay không cong gì đó.
Bình luận 2: Nếu chủ post thích nhìn mấy chị em gái xinh đẹp thì tám phần là cong.
Bình luận 3: Cũng không chắc chắn, cong hay không cong rất khó định nghĩa, cũng có thể là chủ post không có hứng thú với những người phụ nữ khác, chỉ có hứng thú với một người phụ nữ, vậy bạn chỉ cong với một mình cô ấy mà thôi.
Bình luận 4: Đồng ý với quan điểm của bạn phía trên ~.
Bình luận 5: Chủ post hỏi loại câu hỏi này, trong lòng bạn hẳn là sớm có đáp án rồi.
Thẩm Tiện có chút bực bội xoa xoa giữa mày, cô vậy mà cảm thấy bọn họ nói rất có đạo lý?
Vừa vặn Phó Vũ Đồng đi vào đưa văn kiện cho Thẩm Tiện, Thẩm Tiện gọi Phó Vũ Đồng lại, "Vũ Đồng, cô khoan đi".
Phó Vũ Đồng còn tưởng rằng Thẩm Tiện có chuyện gì cần dặn dò, cung kính đứng đó chờ Thẩm Tiện nói chuyện.
Thẩm Tiện chỉ nhìn Phó Vũ Đồng một hồi, "Quên đi, không có việc gì, cô đi làm việc đi".
Phó Vũ Đồng tò mò nhìn Thẩm Tiện một cái: "Vâng giám đốc".
Ánh mắt Thẩm Tiện lại nhìn về bài post trên diễn đàn, theo lý thuyết thì Phó Vũ Đồng cũng là ngự tỷ lạnh lùng có rất nhiều người yêu thầm trong công ty, Thẩm Tiện nhìn Phó Vũ Đồng lại không hề có chút hứng thú nào, cô nhìn bình luận số 3, càng cảm thấy bản thân chính là loại này, đơn giản là cong với một mình Lâm Thanh Hàn.
Thẩm Tiện xoa xoa mày, những chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay ảnh hưởng có hơi lớn, chỉ mới có hai ngày cô đã cong rồi? Đặc biệt là khi nhớ lại bộ dạng Lâm Thanh Hàn nằm trong ngực hôn cô lúc sáng, Thẩm Tiện không khỏi đỏ hai bên tai, môi của Thanh Hàn mềm mại như vậy, được hôn cũng rất thoải mái?
Thẩm Tiện vội vàng lắc lắc đầu, đây là lần đầu tiên cô phân tâm khi làm việc, chỉ mới có hai ngày, cô đã làm rất nhiều chuyện bản thân chưa từng làm, Thẩm Tiện mỉm cười lắc đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]