Tô Du Du đứng bên cửa sổ phòng ngủ, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài.
Mấy ngày liên tiếp bầu trời đều nhiều mây, không trung màu xanh trắng nặng nề áp xuống, làm người ta hít thở cũng khó khăn.
Trên mặt cỏ dưới lầu, có mấy vệ sĩ mặt bộ đồ màu đen, như đang đề phòng người nào đó.
Đột nhiên, ở cửa nhỏ đột nhiên có động tĩnh, Tô Du Du không cảm xúc mà nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông trung niên như đang muốn xông tới, nhưng rất nhanh đã bị vệ sĩ chặn lại.
Hình như họ đang cãi cọ điều gì đó, nhưng vì cửa sổ bị khóa lại, nên Tô Du Du không nghe rõ.
Cô cũng không muốn nghe, nên lạnh nhạt rời mắt.
Phương Nhân đẩy cửa đi vào, Tô Du Du không muốn để ý tới bà, chỉ nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ, bên trên chỉ có vài chiếc lá, cành cây trụi lủi, trông hơi khó coi.
“Nhân lúc còn thời gian, thì con chào tạm biệt các bạn đi.” Phương Nhân nhàn nhạt nói.
Đối với thái độ của Tô Du Du, bà vẫn hơi tức giận. Bà không rõ, đi cùng bà thì có gì không tốt, mà cứ nhất định muốn ở lại đây?
Tô Du Du mím môi không trả lời.
Phương Nhân thở dài, cũng không nói gì thêm nữa, xoay người rời đi.
Nghe được tiếng cửa đóng lại, bả vai Tô Du Du lập tức sụp xuống, hơi vô lực mà ngã ngồi xuống đất.
Hình như thật sự không còn cách nào…
Nhưng mà, không gặp mấy năm cũng không sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thieu-nu-benh-tu-ky-chi-co-the-cung-chieu/3501113/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.