Biên tập: Cải Khương Yên yên lặng nghe, từ chỗ của Khổng Hâm lấy một cái tai nghe, đeo lên. Khổng Hâm "...." Được rồi, xem phân lượng bạn cùng bàn, cô liền miễn cưỡng nhường Khương Yên một cái tai nghe vậy. Kết quả, Khương Yên vừa mới đeo tai nghe lên chưa được một phút đồng hồ liền chấn kinh! Cô vội vàng đem tai nghe lấy xuống, kinh ngạc nhìn Khổng Hâm "Khổng Hâm, cậu rốt cuộc là đang nghe cái thể loại gì vậy a!" Cô vừa mới nghe thấy cái gì.... - -- Hắn một tay đem người cấp ngăn chặn, vén quần áo của cô lên, nụ hôn dần rơi xuống bụng nhỏ.... Cánh môi của hắn rất mềm, thời điểm hôn xuống.... Này này này.... Khương Yên mặt đỏ rần đứng lên, trợn mắt há mồm nhìn Khổng Hâm vẻ mặt bình tĩnh. Khổng Hâm đem tai nghe lại một lần nữa đeo lên, hừ một tiếng "Không nghe rõ?" Khương Yên nuốt nuốt nước miếng, đỏ mặt trừng cô "Cậu cậu cậu.... Như thế nào lại có thể bình tĩnh như vậy?" Cô vẫn luôn cho rằng Khổng Hâm đeo tai nghe là đang nghe nhạc, kết quả là mẹ nó, nghe tiểu hoàng văn (truyện 18+)??? Khương Yên quả thật là không tin nổi vào tai mình, vì cái gì lại có người nghe tiểu hoàng văn mặt không đỏ tim không đập, cảm giác vô cùng đứng đắn, hoàn toàn không có một chút thẹn thùng nào. Trước kia, thời điểm học đại học, Khương Yên cũng có xem qua một hai bản, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng coi là khá hiểu biết, dù sao cũng lúc ấy cô cũng là người trưởng thành rồi, mà Khổng Hâm.... Hiện tại còn chưa đủ mười bảy tuổi a, vậy mà đã có thể trưng ra bộ dáng bình tĩnh nghe tiểu hoàng văn, cũng không biết đã nghe bao lâu rồi. Khổng Hâm nhàn nhạt liếc nhìn cô "Nghe cái này dễ ngủ" Cô có chút mất ngủ, chỉ có nghe sách nói mới dễ đi vào giấc ngủ. Ban đầu, cô vốn là nghe thể loại khác nhưng sau lại cảm thấy có chút nhạt nhẽo, sau đó bắt đầu nghe tiểu hoàng thư, nghe nghe, lại cảm thấy khá thú vị. Khương Yên "...." Khương Yên trừng mắt nhìn Khổng Hâm một hồi lâu, thực sự thực sự không còn gì để nói. Đây là cái thói quen quái dị gì vậy? Bất quá cũng bởi vì chuyện này mà tâm tình của Khương Yên hiện tại có chút tốt lên. .... Hoắc Đình Diễm từ văn phòng giáo viên trở về, nhìn thấy fan nhỏ bàn trên đang cùng bạn cùng bàn nói thầm chuyện gì đó, cả người đều nằm bò trên mặt bàn, lộ ra cái tai hồng hồng. Anh nhìn chằm chằm một hồi lâu sau đó mới thu hồi lại tầm mắt. Suy nghĩ giây lát, Hoắc Đình Diễm gõ gõ mặt bàn của Khương Yên, dọa Khương Yên giật mình đứng bật dậy, khẩn trương nhìn về phía anh "Có... có việc gì sao?" Hoắc Đình Diễm liếc nhìn cô, nhẹ nhướng mày "Cậu khẩn trương cái gì?" Khương Yên đem tai nghe trả lại cho Khổng Hâm, ho khan nói "Tớ không có khẩn trương, cậu tìm tớ có việc?" "Ừ" "Chuyện gì vậy?" Hoắc Đình Diễm suy nghĩ giây lát nói "Buổi chiều tan học cùng tớ đi đến phòng học đàn" "Đi làm gì?" Khương Yên nhìn về phía thần tượng, tâm tình tốt lên, nhỏ giọng hỏi "Đi nghe cậu đánh đàn sao?" Cô có chút kích động "Cậu còn nghĩ muốn đánh đàn cho tớ nghe? Tớ đây có thể ghi âm lại cài làm báo thức không?" "Nếu không được cũng không sao, tớ chỉ nghe thôi cũng được" Nói xong, Khương Yên tiếp tục hỏi "Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cậu đã nghĩ xong sẽ biểu diễn cái gì chưa? Hiện tại muốn bắt đầu luyện tập sao? Bạn diễn của cậu không đi cùng cậu sao?" Khương Yên bĩu môi, không mấy vui vẻ nói "Tớ không quá thích bạn diễn của cậu, nếu hôm nay cậu ta cũng đi vậy tớ không đi nữa đâu" Nói thật, tuy rằng là fan trung thành của Hoắc Đình Diễm nhưng Khương Yên trong lòng vẫn là không thích Lâm Tâm Nhu, tính tình cô vẫn còn có chút trẻ con. Đổi lại là hợp tác cùng nghệ sĩ khác, cô nếu như không thích thì vẫn sẽ đi xem, rốt cuộc thì mục đích của cô cũng chỉ là ngắm idol mà thôi! Nhưng mà Lâm Tâm Nhu thì khác, hai người bọn họ vốn dĩ là bạn học, trải qua chuyện ban sáng, hiện tại bắt Khương Yên buổi chiều liền đi xem Hoắc Đình Diễm cùng Lâm Tâm Nhu cùng nhau diễn tấu, cô thực sự cảm thấy rất khó chịu. Nhưng mà cũng chỉ giới hạn trong hôm nay thôi, xem Hoắc Đình Diễm biểu diễn mới là quan trọng nhất, những người khác cô sẽ tận lực xem nhẹ. Khương Yên chính là một fan hâm mộ có tâm tình phức tạp như vậy đấy. Nghe vậy, Hoắc Đình Diễm nhìn chằm chằm cô một lúc, bình tĩnh nói "Bạn diễn của tôi là cậu" "Ừ Ừ" Khương Yên tiếp tục nói "Tớ biết, bạn diễn của cậu là Lâm...." Nói đến một nửa cô liền mắc kẹt. Khương Yên trợn tròn mắt nhìn Hoắc Đình Diễm, hét lên "Cậu nói cái gì?!!!" Hoắc Đình Diễm "...." Anh còn chưa trả lời thầy giáo dạy hóa đã đi vào. Thầy giáo dạy hóa trừng mắt nhìn về phía Khương Yên, lạnh giọng răn dạy "Khương Yên, em không nghe thấy tiếng chuông vào tiết sao!" Khương Yên "..." Thầy giáo dạy hóa vốn không thích cô, Khương Yên vội vàng xin lỗi "Em xin lỗi thầy" Thầy giáo dạy hóa hừ lạnh một tiếng, nhìn xung quang lớp một lượt, nói "Học bài!" ..... Mà Khương Yên, sau khi nói xong lời xin lỗi, cả người đều là ngốc vòng. Hoắc Đình Diễm vừa mới nói cái gì a? Nói cái gì!!!! Cô có phải đã nghe nhầm không, hay là xuất hiện ảo giác, hình như đều không phải!!! A a a a a.... Khương Yên thực muốn quay đầu hỏi anh, chính là không thể, thầy giáo dạy hóa không thích cô, thời thời khắc khắc đều nhìn chằm chằm cô, mà Hoắc Đình Diễm cũng muốn nghiêm túc nghe giảng a!!! A a a a a, Khương Yên muốn chết. Vì sao hiện tại lại là giờ học a!!! Cô tức giận!! .... Hoắc Đình Diễm ngẩng đầu, nhìn thì như là đang nhìn chằm chằm bảng đen nhưng thực tế là đang suy nghĩ chuyện khác. Anh liếc nhìn Khương Yên đang đứng ngồi không yên ở đằng trước, không tiếng động cong cong khóe môi, đang nghĩ ngợi, di động trong ngăn kéo rung lên, nhìn lướt qua, là Khương Yên gửi tin nhắn đến. Khương Yên: Tớ muốn hỏi một câu, tớ hẳn là không có nghe nhầm, bạn diễn của cậu là tớ đúng không??? Vì sao lại đột nhiên đổi thành tớ vậy? Không phải nói người giành được giải nhất mới có thể hợp tác với cậu sao? Tin nhắn này cậu đừng trả lời vội, cứ nghiêm túc học bài đi, tớ chỉ là có chút không khống chế được tâm tình mà nhắn tin hỏi thôi.... Ô ô ô ô, tớ nghĩ muốn xuống sân chạy vài vòng!!! "Con trai", cậu cũng thực quá tốt rồi!!! Mẹ sẽ yêu con cả đời!! Hoắc Đình Diễm nhìn nhìn, không có trả lời, cong cong môi đem điện thoại chuyển sang chế độ tĩnh âm. Bất quá, trong đầu lại không tự chủ được nghĩ đến vấn đề mà Khương Yên thắc mắc, vì cái gì lại là cô? Kỳ thật, toàn bộ quyền chủ động đều nằm ở trong tay anh, nói người đứng đầu mới có thể có cơ hội hợp tác với mình một phần là vì muốn khích lệ người kia một chút, phần còn lại là do lần trước lão sư có nhắc qua với anh. Hoắc Đình Diễm không có khả năng sẽ chọn một bạn diễn kém cỏi, lão sư đề nghị anh chọn người đứng đầu cuộc thi tuyển chọn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải nhìn xem người đó có hợp với anh hay không, nếu như không phù hợp thì người đứng thứ hai cũng được. Vừa rồi Lâm Tâm Nhu vào lớp muộn hơn Khương Yên chính là vì thử diễn cùng Hoắc Đình Diễm một lần, sau khi thử, không chỉ anh cảm thấy không hài lòng mà lão sư cũng vậy. Cuối cùng, Hoắc Đình Diễm cũng không biết nghĩ đến cái gì, đề nghị nói cho Khương Yên cơ hội, lão sư kỳ thật đối với Khương Yên ấn tượng có đổi mới, liền nói anh tìm Khương Yên cùng đi đến phòng học đàn thử một lần bốn tay đánh đàn, nếu không tồi thì liền chọn cô. Kỳ thật bản Canon kia, Khương Yên đàn rất tốt. Lão sư bản thân cũng rất thích loại cảm giác này cho nên nguyện ý cho Khương Yên cơ hội. Hơn nữa, Hoắc Đình Diễm có một ý nghĩ, Khương Yên nhất định là người phù hợp nhất để làm bạn diễn của anh. Chỉ cần lát nữa không có xuất hiện vấn đề lớn, bạn diễn của anh hẳn sẽ là cô. .... Cả một tiết học, Khương Yên đứng ngồi không yên, đặc biệt muốn động đậy. Nhưng lại không thể động, đến cuối cùng, cô chỉ có thể cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại chờ đến khi hết tiết. Một tiết gần trôi qua, Khương Yên đôi mắt trông mong nhìn về phía Hoắc Đình Diễm. "Con... không phải, Hoắc Đình Diễm...." Khương Yên chớp chớp đôi mắt, giống như một chú chó Nhật nho nhỏ nhìn thấy chủ nhân, phe phẩy cái đuôi, bộ dáng đặc biệt nịnh nọt "Lời vừa rồi của cậu... là thật sao?" Hoắc Đình Diễm "ừ" một tiếng "Chủ yếu vẫn là phải xem lão sư, sau khi tan học thử một chút, nếu chúng ta phối hợp tốt thì liền chọn cậu" Nghe vậy, Khương Yên cả người như được đánh màu gà "Tớ nhất định sẽ biểu hiện thật tốt! Làm cậu vẻ vang!" Hoắc Đình Diễm gật đầu "Được" Tiết học buổi chiều nháy mắt liền kết thúc, vừa tan học Khương Yên liền đi theo Hoắc Đình Diễm đến phòng học đàn, lão sư đã chờ sẵn ở đó. Lão sư nhìn Khương Yên nói "Khương Yên, em tới thử một chút" "Vâng" Cô cá nhân tự đánh một khúc, lão sư nghe cảm thấy không tồi. Lão sư này là một trong ba vị âm nhạc lão sư, tương đối thích Khương Yên, cho nên thái độ đối với Khương Yên rất ôn hòa. Sau khi nghe xong, lão sư nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Đình Diễm em thấy sao?" Hoắc Đình Diễm hơi cúi đầu, đem suy nghĩ trong mắt cản lại, nhẹ giọng nói "Cô cảm thấy thế nào ạ?" Lão sư cười cười nói "Khương Yên đàn khúc này cảm giác xác thật so với Lâm Tâm Nhu tốt hơn một chút. Lâm Tâm Nhu thích hợp đàn khúc nhạc nhu hòa, Khương Yên lại thích hợp đàn khúc nhạc nhẹ nhàng như thế này" "Vâng" Lão sư dừng một chút nói "Đương nhiên, chủ yếu vẫn là xem quyết định của em, dù sao cũng là tuyển bạn diễn cho em" Lão sư nhún vai, khó có khi vui đùa "Các em đến lúc đó chính là phải bốn tay đánh đàn ngồi cùng nhau, em khẳng định muốn tìm một người thích hợp đến phối hợp không phải sao?" Khương Yên ở bên cạnh nghe, cũng không biết tại sao, trái tim nhỏ trong lồng ngực cứ bùm bùm đập loạn, tổng cảm thấy những lời này có chút không thích hợp nhưng nghĩ đến việc có thể cùng idol cùng nhau lên sân khấu đánh đàn, cô liền khống chế không được quay sang nhìn Hoắc Đình Diễm với ánh mắt mong chờ. Hoắc Đình Diễm tránh ánh mắt của cô, ngữ điệu kiên định. Anh "Vâng" một tiếng, chỉ chỉ Khương Yên "Chọn cậu ấy" Nói thật, nếu không phải tình huống không cho phép, Khương Yên thật muốn cấp Hoắc Đình Diễm biểu diễn một lần vòng quay Thomas[1]! [1] Vòng quay Thomas: là kiểu đi xoay vòng vòng của đồ chơi trẻ em xe lửa Thomas. Chỉ có cách đó mới có thể biểu đạt được tâm trạng kích động hiện tại của cô! Ô ô ô, "con trai" thực quá tuyệt vời, cái câu "Chọn cậu ấy" kia, Khương Yên từ bên trong nghe ra một chút ý vị khác, cảm thấy đặc biệt có cảm giác của tổng tài bá đạo. Tuy rằng cô không cần loại đãi ngộ của tổng tài bá đạo của "con trai", nhưng không có nghĩa là cô không yêu thích hình tượng tổng tài bá đạo a! Thử hỏi mấy cô gái nhỏ hiện tại có ai mà không thích xem tổng tài bá đạo cơ chứ!!! Idol của cô sao có thể quá mức ưu tú đến vậy!!! Quá tuyệt vời, đối với fan quá tốt rồi!!! Khương Yên trong lòng bay nhảy vô số tiểu tâm tư nhưng ở trước mặt Hoắc Đình Diễm cùng lão sư như cũ không dám biểu hiện ra ngoài. Không thể quá khoa trương, không thể quá đắc ý, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao. Khương Yên dưới đáy lòng yên lặng tự thôi miên bản thân, nhưng khóe miệng dâng cao cùng ánh mắt lấp lánh kia lại không có cách nào che dấu được. Thật sự! Idol thật quá soái! Người mẹ là cô đây, thật quá may mắn! .... Hoắc Đình Diễm liếc mắt nhìn Khương Yên, ánh mắt kia Khương Yên tự mình lý giải chính là anh muốn cô tém tém lại. Khương Yên ho khan, vội nhìn về phía lão sư. Lão sư nghe Hoắc Đình Diễm nói, rõ ràng có chút sửng sốt nhưng cũng thật nhanh liền phản ứng lại, cười nói "Được, vậy liền quyết định chọn Khương Yên đi, cô kỳ thật cảm thấy Khương Yên đàn không tồi" Bà suy nghĩ một lát, nhìn về phía Hoắc Đình Diễm "Đã chọn được bài hát chưa?" Hoắc Đình Diễm trầm ngâm "Em sẽ cùng Khương Yên thương lượng một chút sao đó mới chọn, có mấy bài hát cảm thấy không tệ lắm" Nghe vậy, lão sư ừ một tiếng "Vậy các em cứ suy nghĩ đi, trước khi tan học chiều mai liền báo cho cô" Bà là người phụ trách thống kê tiết mục, an bài hậu trường linh tinh. "Vâng" Hoắc Đình Diễm đồng ý. Lão sư nhìn hai người, tuy rằng đối với Khương Yên không tính là đặc biệt vừa lòng nhưng trong khoảng thời gian này biểu hiện của cô đã đủ làm người khác cảm thấy ngoài dự đoán, hơn nữa bà đối với ánh mắt của Hoắc Đình Diễm rất tin tưởng, cũng tin tưởng Khương Yên có thể biểu diễn thật tốt. Nghĩ nghĩ, cô giáo nhiều lời một câu "Khương Yên, hảo hảo biểu hiện" Khương Yên sửng sốt, nhoẻn miệng cười "Cô yên tâm, em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt" Đây là tiết mục đầu tiên hợp tác cùng idol, không cần người khác nhắc nhở, Khương Yên cũng sẽ dùng hai trăm phần trăm sức lực để hoàn thành!! Cô đối với chính mình rất tin tưởng! Cô giáo gật đầu, nói "Được rồi, quyết định vậy đi, Khương Yên, em cùng Hoắc Đình Diễm luyện tập nhiều một chút, cô còn có việc, đi trước" = = = Tác giả có lời muốn nói: Khương Yên: A a a a, muốn xuống sân chạy vài vòng!!! Diễm ca: hai mươi vòng đi Khương Yên: Được. (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~ (~ ̄▽ ̄)~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]