Lúc Tô Hàm tỉnh dậy thì ngửi được mùi thuốc sát trùng, hắn mở mắt quay đầu nhìn về phía vang lên tiếng sột soạt sột soạt.
người đàn ông đẹp trai đó đang đùa giỡn với con Husky, có vẻ anh ta thoáng nhìn thấy hắn tỉnh lại nên nghiêng đầu nhìn qua thì đối mặt với đôi mắt ướt át như con nai vàng ngơ ngác của hắn.
"Cậu tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không khỏe không?" Người đàn ông vừa vuốt con cún, vừa ấn chuông báo.
Tô Hàm lắc đầu, hắn xin lỗi nói: "Xin lỗi, làm phiền anh đưa tôi đến bệnh viện rồi, tôi cũng không biết tại sao lại xỉu nữa." Chạm vào tầm mắt của đối phương, hắn vội vàng nói tiếp: "Tôi thật sự không cố ý, thưa ngài."
Người đàn ông thong thả ngồi trên sô pha, tư thế nhàn nhã, như là đang ngồi trong một hội sở cao cấp nào đó chứ không phải đang trong bệnh viện.
"Không sao, cậu giúp tôi tìm được Oreo, tôi còn chưa cám ơn cậu mà."
Tô Hàm nhìn con Husky màu trắng đen xen kẽ, hắn lộ ra một nụ cười yếu ớt: "Nó gọi là Oreo sao, tên này rất thích hợp với nó. À đúng rồi, tôi tên là Tô Hàm."
Người đàn ông trước mặt này có khí chất không hề tầm thường, Tô Hàm mang theo vài phần chờ mong nhìn anh ta.
"Tôi là Thang Văn Cảnh."
Bác sĩ hộ sĩ nối đuôi nhau đi vào, ai mà không biết còn tưởng rằng người bệnh trong căn phòng này bị bệnh nan y khó trị gì ấy.
Thấy bác sĩ đến, Thang Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-the-than-cua-anh-trang-sang/2635726/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.