Trình Nghiên Châu nhíu mày, dùng ngón tay gõ lên bàn ra hiệu Cố Hoàn Ninh nghe anh: "Hai mươi cân bột mì."
"Chia làm ba tháng." Phùng Tú Chi lập tức nói thêm.
Cố Hoàn Ninh tức thì đứng ngồi không yên.
Cô nghĩ tới số tiền đại đoàn kết đủ mua hai trăm cân bột mì trong phong bì, lắp bắp nói: "Bốn... Bốn, bốn đồng..."
"Không ít."
Đôi mắt Trình Nghiên Châu lơ đãng dừng trên đôi tay đang đan vào nhau của tiểu thanh niên trí thức Cố, mười ngón tay thuôn dài tái nhợt.
Anh liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi: "Đủ ăn hai tháng rồi."
Lúc định đưa tiền, Cố Hoàn Ninh có hỏi Triệu Hồng Anh.
Chị mô tả hai con số, là hai và năm, chính là hai tờ đại đoàn kết và năm tờ đại đoàn kết, để Cố Hoàn Ninh suy xét lựa chọn số tiền trong khoảng này.
Vấn đề ở đây là chuyện này quá khó với Cố Hoàn Ninh.
Không nói tới kinh nghiệm kiếp trước, và giá cả hàng hóa hoàn toàn khác biệt ở đời này, trong ký ức của nguyên thân thì cô ấy chưa hề phải sầu lo chuyện tiền nong bao giờ.
Cố Hoàn Ninh vừa mới xuyên không tới đây, chỉ biết tiền mua được nhiều thứ, nhưng nhiều hơn nữa thì cô hoàn toàn mù tịt.
Cuối cùng cô quyết định đưa năm mươi đồng, trong đó bao gồm khoản tiền coi như trả cho chiếc áo khoác quân phục mà cô ngộ nhận là của mình.
Hoàn toàn không ngang bằng hai mươi cân bột mì mà nhà họ Trình yêu cầu.
Cửa hàng lương thực quốc doanh bán hàng đồng giá, một cân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-yeu-kieu-thap-nien-70/3750301/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.