Triệu Hồng Anh thương cô vừa mới khỏi bệnh nặng, bèn bàn bạc với tiểu tổ trưởng rồi phân cho cô việc ghi công điểm.
Trong khoảng thời gian cô bị bệnh, Triệu Hồng Anh không ngại vất vả chăm sóc cô. Sài Thụy Vân cũng giúp đỡ cô rất nhiều.
Cố Hoàn Ninh suy nghĩ, định mời hai người một bữa cơm cảm ơn.
Cách đó không xa, Trịnh Diệu Cầm thấy công việc mình muốn bị người ta làm, không khỏi mím môi, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Cố Hoàn Ninh khỏi bệnh quá nhanh, mà lúc này còn chưa tuyển giáo viên tiểu học nữa, cô ta phải nghĩ cách mới được.
Trịnh Diệu Cầm cầm một chiếc cuốc được người ta đưa cho, cũng có nghĩa là hôm nay cô ta phải làm việc mệt nhất.
Còn nhớ lúc vừa xuống nông thôn, cô ta cũng được đưa cho một cái cuốc.
Cuốc kia nặng muốn chết, cô ta giơ lên được một nửa thì chẳng còn sức lực nào nữa, bị trọng lượng của cuốc kéo cô ta ngã nhào tới phía trước.
Đầu cô ta đập vào tảng đá ở chỗ khai hoang, làm Trịnh Diệu Cầm phải nằm trên giường một tháng.
Nay cô ta dốc sức thì đã có thể giơ cuốc lên được rồi.
Trịnh Diệu Cầm mở hai tay ra nhìn, lòng bàn tay vốn non mịn lúc trước nay đã đầy vết chai.
Cô ta nghĩ, tại sao mình lại phải làm những việc này chứ, thật không cam lòng.
Làm việc chưa được nửa giờ đồng hồ, Trịnh Diệu Cầm tìm lý do để về sớm.
Cố Hoàn Ninh là người ghi điểm, cô không quyết được, đành phải đi tìm tổ trưởng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thanh-nien-tri-thuc-yeu-kieu-thap-nien-70/3750271/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.