Lâm cô nương có công đầu trong việc bắt chủ tướng quân địch, tuy trong quân không có tiền lệ nữ tử có thể tòng quân nhưng muội có tài trí, dũng khí, nếu mở ra tiền lệ biết đâu sau này sử sách lưu danh. Ta phong cho muội chức giáo úy.” Tần Tranh bèn mỉm cười nói với Lâm Chiêu. “Sau này A Chiêu chính là Lâm giáo úy rồi.” Không ít võ tướng đều quen mặt Lâm Nghiêu, thậm chí có người từng so tài với Lâm Chiêu nên lúc này cũng đồng loạt nói: “Chúc mừng Lâm giáo úy.” Lâm Chiêu không nén được vẻ vui mừng kích động, hai tay nắm thành quyền, lập tức quỳ một chân trước Sở Thừa Tắc và Tần Tranh. “Lâm Chiêu thề chết trung thành với điện hạ và nương nương.” Tần Tranh đích thân đỡ Lâm Chiêu dậy. “Mau đứng lên.” Lâm Chiêu được như ý nguyện, từ nay chinh chiến sa trường, đường đường chính chính. Tần Tranh cũng mừng thay cho nàng ta. Đoàn người kéo nhau về phủ. Trên đường tình cờ gặp được Lâm Nghiêu giữ ở bến Vọng Ô cũng đang toàn thắng mà về. Lâm Nghiêu nghe nói Lâm Chiêu bắt được chủ tướng quân Trần, được Sở Thừa Tắc phong chức giáo úy, từ nay có thể theo đại quân chinh chiến thì nửa mừng nửa lo. Hắn đã nghe qua tên tuổi của chủ tướng quân Trần, đó là một mãnh tướng, Lâm Chiêu có thể bắt được hắn quả thật khiến Lâm Nghiêu bất ngờ. Hắn đi tìm Lâm Chiêu định hỏi cặn kẽ, ai ngờ vừa gọi một tiếng “A Chiêu” liền bị Lâm Chiêu hất hàm ngắt lời. “Đang ở trong quân, gọi muội là Lâm giáo úy!” Nhìn muội muội uy nghi ngồi trên con ngựa cao lớn, Lâm Nghiêu dở khóc dở cười. Sở Thừa Tắc và Tần Tranh một người cưỡi ngựa, một người ngồi xe ngựa đi trước, Tần Tranh nghe cuộc trò chuyện của huynh muội họ ở phía sau thì không khỏi vén rèm nhìn lại. Các tướng sĩ tùy tùng giơ cao đuốc, ánh lửa chiếu lên nửa bên mặt của cô khiến nụ cười mỉm trên môi càng dịu dàng rạng rỡ. Sở Thừa Tắc quay đầu lại nhìn thấy cảnh ấy thì ghìm cương ngựa đi chậm lại, khi ngang hàng với xe ngựa của Tần Tranh, cô tưởng y có chuyện gì cần nói với mình nên ngước mắt lên nhìn, ánh mắt như dò hỏi. Sở Thừa Tắc nghiêng người đến gần cô, giọng trầm khàn. “A Tranh hiến kế có công, cũng có thưởng.” Nói xong y thúc ngựa đi tới trước. Tần Tranh nhìn theo bóng lưng y, nghĩ cũng đúng thôi. Tiền đào sông đào mương cũng nhân cơ hội này đòi y, cô còn mấy phương án quy hoạch thành trí, hay là cũng bảo y đồng ý. — Về đến Thanh Châu là trời tờ mờ sáng. Tần Tranh xuống xe ngựa định vào phủ thì thấy Tần Giản ở ngoài cổng, có vẻ như đã đợi được một lát. Thấy Tần Tranh và Sở Thừa Tắc, Tần Giản chắp tay hành lễ. “Tham kiến điện hạ, tham kiến nương nương.” “Miễn lễ.” Sở Thừa Tắc khẽ gật đầu. Tần Tranh bước lên nói. “Huynh trưởng đợi ở đây làm gì vậy, dù có chuyện gấp thì cũng nên vào phủ đợi. Đêm khuya gió lạnh, cơ thể huynh chưa khỏe hẳn…” Tần Giản quan sát Tần Tranh một chút rồi cụp mắt che giấu vẻ thăm dò. “Mẫu thân nghe nói quân Trần kéo đến, muội cũng theo lên tiền tuyến nên trong lòng rất lo lắng, vốn định ở đây đợi muội về nhưng ta khuyên bà về trước, mình thì ở đây đợi thay.” Sau khi mẹ con Tần Giản đến Thanh Châu, tuy Tần Tranh thu xếp việc ăn ở của họ rất tỉ mỉ chu đáo nhưng không thường xuyên tiếp xúc với họ. Một là vì mỗi ngày cô đều rất bận rộn, ước gì có thể phân thân thành hai để làm việc. Hai là họ là những người thân thiết nhất của Tần Tranh trước kia, cô sợ lâu dài tiếp xúc sẽ để lộ những thói quen nhỏ nên cố giảm thiểu cơ hội tiếp xúc với họ, chỉ có vài ba ngày là sai người đưa đồ tới, bày tỏ sự quan tâm của mình. Tần Giản đợi ở đây cả đêm, Tần Tranh biết nhất định phải đi Tần phủ một chuyến nên nói: “Chiến sự khẩn cấp, không báo cho mẫu thân và huynh trưởng là vì sợ hai người lo lắng, không ngờ còn khiến mẫu thân và huynh trưởng không yên lòng, đó là lỗi của muội. Để muội thay quần áo xong sẽ đi thăm mẫu thân.” Tần Giản thấy nàng cả người bụi đất, chắc chắn bận bịu cả đêm nên vội từ chối. “A Tranh và điện hạ bôn ba vì chiến sự, cứ nghỉ ngơi trước đã. Ta về báo với mẫu thân mọi người chiến thắng trở về để bà được yên tâm.” Nói xong hắn chắp tay cáo từ. Tần Tranh nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, lòng ngổn ngang cảm xúc. Cô có thể ưu đãi Tần gia về mặt vật chất nhưng rốt cuộc lại không phải là Tần Tranh mà họ mong nhớ. Sở Thừa Tắc đặt tay lên vai cô, khẽ nói: “Đừng thương cảm, nàng đã làm quá nhiều cho Tần gia rồi.” Tần Tranh khẽ thở dài, gật đầu, theo Sở Thừa Tắc vào phủ. “Lát nữa ta cũng phải đi thăm mẫu thân.” Tần phu nhân mất ngủ cả đêm, cô đi gặp bà một chuyến để bà yên tâm hơn. Sở Thừa Tắc hỏi: “Ta đi với nàng?” Tần Tranh không nhịn được phải bật cười. “Chàng đi theo chỉ càng khiến họ câu thúc, để tự thiếp đi vậy.”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]