Tống Hạc Khanh không sao nghĩ thông được nên định đi tìm Đổng Thành hỏi cho ra lẽ. 
Ông và Đổng Đạt cùng làm quan trong triều bao năm, tuy một bên là văn thần, một bên là võ tướng nhưng quan hệ không tệ, cố nhân đã mất, ông không khỏi có lòng muốn chiếu cố con trai của bạn cũ. 
Nhưng nếu Đổng Thành đến Thanh Châu là có lòng dạ khác như Sầm Đạo Khê đã cảnh báo, thân là bề tôi, ông sẽ không bỏ qua. 
Tống Hạc Khanh đi phủ nha tìm Đổng Thành nhưng được biết Sở Thừa Tắc đã dẫn hắn đến quân doanh. Ông vốn định tìm đến quân doanh nhưng sau khi gặp được Tần Tranh, ông bèn kể cho cô nghe lo lắng của mình. 
Tần Tranh hiểu Sở Thừa Tắc, y chưa từng làm việc gì mà không nắm chắc. nếu đã phát hiện sự khác thường của Đổng Thành mà còn giữ hắn lại bên cạnh thì ắt có dụng ý riêng. 
Tần Tranh bảo Tống Hạc Khanh không cần lo lắng chuyện này. Tuy nhiên trước mắt tin đồn tứ tung, thật thật giả giả khiến người ta khó mà phân biệt đúng sai được. 
Trước mắt chuyện thắng thua trong việc tranh luận binh khí của Sở Thừa Tắc là thật hay giả đã không có ý nghĩa gì, ai tìn thì sẽ tin, không tin dù có khuyên hết nước miếng cũng vô ích. 
Căn dặn Tống Hạc Khanh xong, Tần Tranh đi giám sát tiến trình đào sông. Con sông phải đào qua một khe núi nhưng dân làng ở gần đó nói thế nào cũng không chịu đi đào. 
Cô hỏi vài người mới biết ngọn núi ấy là bãi tha ma, trên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/479116/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.