Tin đồn Trần Quốc đào hoàng lăng của họ Sở thật sự quá khó nghe, một khi lan truyền ra ngoài, không chỉ bách tính trong thiên hạ mà ngay cả những cựu thần Đại Sở đã quy thuận Trần Quốc cũng bắt đầu thấy có nguy cơ. Xưa nay minh quân đều nhân đức. Ngay cả chuyện hoang đường như đào mộ khai quốc hoàng đế của Đại Sở lên mà hoàng thất Trần Quốc cũng có thể làm ra được thì có thể hy vọng họ hiền đức tới đâu. Sau khi đứng vững ở Biện Kinh, Trần Quốc bắt đầu đè ép những tin đồn đội quân của họ cướp bóc, giết chóc, lần này vì thêm đào lăng mộ, chuyện này lại được khơi lên trước mắt mọi người. Nguy cơ của Hộ Châu đã được giải trừ nhưng Sở Thừa Tắc vẫn chưa về, Tần Tranh cứ tưởng y ở lại tu sửa hoàng lăng nên không thúc giục, chỉ viết thư hỏi Sở Thừa Tắc làm thế nào sắp xếp cho các cựu thần Đại Sở đến quy thuận. Nói cho cùng cô vẫn sợ có nội gián của Trần Quốc. Sở Thừa Tắc hồi âm cho Tần Tranh, nói chuyện này y đã có kế sách, bảo cô không cần lo lắng. Vài ngày sau, Sở Thừa Tắc vẫn chưa trở về Thanh Châu mà ngược lại đi đến Mạnh Quận. Quận trưởng Mạnh Quận trước đó vẫn bị Sở Thừa Tắc giam trong nhà lao. Sau khi thả hắn ra, Sở Thừa Tắc còn thăng quan tiến chức cho hắn, nói là quận trưởng Mạnh Quận có công hiến kho lương, sau đó bảo hắn mang theo vàng bạc châu báu đi tìm đám cựu thần đầu tiên quy thuận Trần Quốc, khuyên họ trở về cống hiến cho Đại Sở. Quận trưởng Mạnh Quận ở trong lao nếm mọi đau khổ, được thả ra ngoài mặt thì vẻ vang nhưng trong lòng cũng biết nếu mình không làm tốt việc này thì mạng có giữ được không cũng khó nói. Hắn mang theo kho lương quy thuận Đại Sở, phía Lý Tín chắc chắn không tha cho hắn, hắn chỉ có thể nắm chắc cơ hội mà Sở Thừa Tắc cho, cố tìm cho mình một tương lai. Những kẻ đầu têu kia bị quận trưởng Mạnh Quận tìm đến, có người sợ Sở Thừa Tắc ghi thù nên còn muốn theo dõi tình hình đã, có người lại sợ thủ đoạn tàn bạo của Lý Tín nên muốn tìm cho mình con đường khác. Nhưng tất cả đều chưa kịp cho một câu trả lời chắc chắn thì đã bị Lý Tín hạ lệnh xử tử. Thay vì để họ mang theo những thành trì khác quy thuận Sở Thừa Tắc, Lý Tín thà tiếp tục mang tiếng xấu, giữ vững địa bàn của mình. Nhưng hành vi giết những người này lại khiến cho các cựu thần của Đại Sở càng cảm thấy có nguy cơ, tuy ngoài mặt còn làm việc cho Trần Quốc nhưng âm thầm cũng đã có tính toán khác. Cùng lúc này, Tần Tranh đã nhận được một xe vàng bạc châu báu do Sở Thừa Tắc sai người mang về. Nhìn những dấu ấn đặc thù đánh dấu vật chôn cất trên những đồ vật này, Tần Tranh bỗng lâm vào trầm tư. Mấy ngày sau, Sở Thừa Tắc mới về đến Thanh Châu. Trong mấy ngày đó liên tục lại có mấy xe vàng bạc châu báu, đồ đồng đồ sứ được đưa về. Lâm Chiêu phụng lệnh dẫn một ngàn tướng sĩ đi đào hoàng lăng, kiểm kê những thứ đáng tiền trong lăng mộ. Khi về tụ họp với Sở Thừa Tắc, quầng thâm dưới mắt hắn đen thấy rõ. Lúc Sở Thừa Tắc nhận lấy bản danh sách kiểm kê vật chôn theo trong mấy lăng mộ, không khỏi hỏi thăm: “Mấy ngày nay ngươi không chợp mắt à?” Sở Thừa Tắc không hỏi còn đỡ, hỏi cái là Lâm Nghiêu bắt đầu than vãn. “Điện hạ, thần nghĩ chắc là Vũ đế bệ hạ trách tội chúng ta rồi. Mấy ngày nay cứ nhắm mắt lại là mạt tướng nằm ác mộng, mơ thấy Vũ Đế bệ hạ cầm một cây kích dài, nhìn mạt tướng với sát khí đằng đằng…” Sở Thừa Tắc. “Trong mộng, Vũ Gia Đế trông thế nào?” Lâm Nghiêu ngẫm nghĩ lại. “Giống y hệt như bức tượng vàng chúng ta đến bái tế ở Vân Cương Tự lần trước, có điều uy nghiêm hơn.” Sở Thừa Tắc lập tức trở nên lãnh đạm một cách khó tả. “Sinh tiền, Vũ Gia Đế chưa từng để râu, sao có thể giống như bức tượng kia?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]