Tống Hạc Khanh biết tin lăng mộ Vũ Gia Đế bị quật, suýt nữa là tức đến ngất xỉu, căm phẫn quát. “Đám cẩu tặc họ Lý này chắc chắn sẽ bị trời phạt!” Tin tức như mọc cánh bay, nhanh chóng lan ra khắp Thanh Châu như. Ý chí chiến đấu của quân dân trong thành sôi sục, người người đều trở thành ngọn đuốc sống, ước gì có thể lập tức khai chiến với triều đình, đòi lại công bằng cho Vũ Gia Đế. Ngay cả Vân Cương Tự, từ lúc Đại Sở mất nước hương hỏa trở nên ảm đạm nay cũng lập tức thịnh vượng trở lại, bách tính đến bái tế Vũ Gia Đế không ngừng kéo đến. Tần Giản giận đến nỗi không kìm được, lập tức viết bài văn mắng mỏ triều đình. Khác với lối nói bóng gió, mỉa mai sâu cay lúc trước, lần này hắn chỉ thẳng mặt, từ ngữ sắc bén, chửi đúng người đúng chỗ, ai đọc cũng thấy sảng khoái trong lòng. Lâm Chiêu nổi giận đùng đùng, tìm đến Tần Tranh, nói lần sau lúc khai chiến với triều đình, nàng ta cũng sẽ theo ra trận giết giặc. Khi nhìn thấy bài văn được truyền tụng khắp nơi của Tần Giản, lửa giận ngút trời lập tức vơi đi không ít. Lâm Chiêu đập mạnh tờ giấy mỏng manh xuống bàn. “A Tranh tỷ tỷ, đây là tác phẩm của vị mưu sĩ nào vậy, muội phải đi bái sư mới được!” Tần Tranh vốn cũng sầu não vì chuyện lăng mộ Vũ Gia Đế bị quật, thấy Lâm Chiêu căm phẫn như vậy thì rất buồn cười. “Vị tiên sinh này tài học rất cao, tuy nhiên có nhận đệ tử không thì phải hỏi người đó mới được…” Lâm Chiêu chống tay lên hông. “Muội không học gì khác, chỉ học làm thế nào mắng người thôi! Mỗi lần bị đám cẩu tặc triều đình kia chọc giận, muội chỉ hận là mình không đủ từ ngữ để mắng lại!” Tần Tranh dở khóc dở cười, đang định nói người này là đại ca của mình thì đúng lúc Tống Hạc Khanh đến tìm cô bàn chuyện. “Thái tử phi nương nương, từ lúc Đổng tiểu tướng quân đến quy thuận, triều đình lại quật lăng mộ của Vũ Gia Đế bệ hạ làm mất lòng dân, không ít cựu thần của Đại Sở đều muốn đến phụng sự cho điện hạ, lão thần nhận được năm bức mật tín, mời thái tử phi nương nương xem qua.” Lâm Chiêu thấy thế vội nói: “A Tranh tỷ tỷ, tỷ làm việc trước đi, để tự muội đi hỏi.” Nàng ta vốn bộp chộp, nói xong là chạy như bay khỏi phòng nghị sự, Tần Tranh muốn nhắc một câu cũng không kịp, hơn nữa kéo bất cứ ai trong phủ lại hỏi đều biết đó là tác phẩm của Tần Giản nên cô không để chuyện này trong lòng. Những bức mật tín mà Tống Hạc Khanh mang đến mới là thứ khiến Tần Tranh đau đầu. Có người đến quy thuận là chuyện tốt, nhưng trải qua cảnh báo của Sầm Đạo Khê, Tần Tranh cũng ý thức được vấn đề là không phải mỗi người đến quy thuận đều có thể tin tưởng. Lỡ như phía triều đình giở trò, phái người giả vờ đến quy thuận để thăm dó chuyện cơ mật của họ hoặc là lẫn vào trong nội bộ, đạt được tín nhiệm xong cùng triều đình trong ngoài phối hợp khiến họ không kịp trở tay thì hỏng bét. Việc phải sắp xếp thế nào với những cựu thần của Đại Sở như Đổng Thành là chuyện tốn nhiều tâm tư. Không thể bạc đãi họ khiến họ cảm thấy bị đề phòng, cũng không thể để họ tiếp xúc với những chuyện cơ mật, vậy thì chỉ có thể sắp xếp cho họ làm những chuyện nhìn như quan trọng nhưng thật ra lại không có thực quyền. Tần Tranh lần lượt xem hết những bức thư kia. Vì không biết nhiều về những đại thần này, cũng không rõ quan hệ gia tộc rắc rối phức tạp của họ nên đành dặn Tống Hạc Khanh. “Làm phiền Tống đại nhân tra thật kỹ từ dòng chính đến nhánh thân thích của những người này, rồi thành tích khi làm quan, nhân phẩm thế nào cũng phải tra thật rõ.” Thành tích khi làm quan và nhân phẩm của họ Tống Hạc Khanh đã tra rõ, người thân trong gia tộc và quan hệ giao tiếp của họ thì chưa tra tỉ mỉ, Tống Hạc Khanh nghe Tần Tranh nhắc tới điều này, cũng biết nó có liên quan đến việc có dùng được họ hay không nên vội vàng vâng lệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]