Khoảnh khắc ấy, y lập tức hiểu ý của Tần Tranh.
Lòng có gì đó được lấp đầy, Sở Thừa Tắc không nói chuyện nữa mà ngồi lên ghế trúc nhìn cô nổi hứng mang tiền đồng trong hộp ra đếm, chỉ mình y mới biết lòng mình đang có những cảm xúc gì.
“Một trăm mười tám, một trăm mười chín, đâu mất rồi nhỉ? Mình nhớ rõ ràng là có một trăm hai mươi đồng.” Tần Tranh cắm đầu đếm, miệng lầm bầm. Đang không cam tâm định đếm lại từ đầu thì cổ tay bị Sở Thừa Tắc kéo lại.
“Còn thiếu bao nhiêu, ta bù cho nàng.” Y áp sát cô, nhưng giống như chỉ là nhoài tới để xem cô đếm tiền.
“Một đồng.”
Không khí khác lạ, Tần Tranh không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm vào cái hộp gỗ trên tay, đến nỗi nó sắp thủng một lỗ.
Sở Thừa Tắc đang định nâng cái đầu đang cúi gằm của cô lên thì cửa sổ vang lên những tiếng “cốc cốc”.
Hai người cùng nhìn sang. Cửa sổ chỉ hé một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy con chim bồ câu đậu ở ngoài, đang dùng đôi mắt tròn xoe như đạt đậu nhìn họ.
Phát hiện cuối cùng hai người kia cũng chú ý đến mình, con bồ câu lại vội vàng mổ vào cửa sổ vài cái nữa.
Lúc nãy Sở Thừa Tắc lấy thư trong ống trúc thì tiện tay đóng cửa sổ luôn, không ngờ con bồ câu kia còn chưa bay đi.
Tần Tranh đặt cái hộp qua một bên, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, con bồ câu vội kêu vài tiếng cục cục.
Cô tằng hắng một tiếng để giấu đi vẻ xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/479007/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.