Tần Tranh nghe Lâm Nghiêu gọi Sở Thừa Tắc là điện hạ liền biết chắc chắn là hắn đã rõ thân phận của y. Trên đường về trại, lúc cô hỏi tình hình chiến trận ở Thanh Châu, Lâm Nghiêu lại bắt đầu khen Sở Thừa Tắc, nói một hơi không ngừng nghỉ.
“Cái đêm chúng tôi đoạt thành Thanh Châu, chỉ bằng vài lời nói, điện hạ đã thuyết phục được đại quan giữ thành phản chiến, thu hoạch được thêm một ngàn nhân mã. Lúc bị đại quân của triều đình vây trong thành, điện hạ cũng nghĩ ra được nhiều kế sách rất hay. Đối phương tấn công thì ta phòng thủ, đợi khi sĩ khí của đối phương không còn vì tấn công năm lần bày lượt không xong thì lại lệnh cho chúng tôi ra quấy nhiễu chúng hàng đêm khiến chúng không thể ngủ ngon, đồng thời phái Triệu Quỳ dẫn binh đi canh chừng con đường huyết mạch dẫn đến Mạnh Quận, cướp lương thảo của kẻ địch, cuối cùng lúc quân địch mệt mỏi rã rời nhất thì phản công, thế như chẻ tre…”
Lâm Nghiêu nói rất đại khái nhưng Tần Tranh vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Sở Thừa Tắc ngồi bày binh bố trận.
Số tinh binh của triều đình đông gấp đôi họ, nhìn thế nào thì đây cũng là một trận khó đánh, dù ngăn được sự tấn công của đối phương thì cũng rất khó để có thể phản công khi trong thời gian ngắn khi quân số chênh lệch như vậy. Đợi triều đình lấy lại tinh thần, họ sẽ càng bất lợi hơn.
Nhưng Sở Thừa Tắc chẳng những tận dụng điểm chí mạng là lương thảo của kẻ địch không đủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/479005/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.