Hai canh giờ sau, gã sai vặt mang một rương sách chọn lựa kỹ càng về. “Điện hạ, tiểu nhân đã đi khắp các hiệu sách lớn nhỏ trong thành Thanh Châu rồi, cũng hỏi từng chưởng quỹ, không có ai từng nghe qua cuốn “Quý phụ Hầu môn” đó cả nên tiểu nhân đã mua những quyển bán chạy nhất về đây.”
Nói xong hắn cầm một cuốn cung kinh dâng lên cho Sở Thừa Tắc. “Đây là “Tây lâu xuân nguyệt”, nghe nói các cô nương của các phủ đều tranh nhau mua. Chiến sự nổi lên, sách bán xong không còn hàng tồn nên giá tăng đến hai lần.”
Sở Thừa Tắc nghe nói các hiệu sách không có cuốn “Quý phụ Hầu môn” kia thì vô thức nhíu mày, đưa mắt liếc nhìn cuốn sách do người hầu trình lên, chỉ nói: “Được rồi, lui ra đi.”
Từ lúc Tần Tranh chạy khỏi kinh thành đến nay chắc chắn không có thời gian đọc truyện, lẽ nào cuốn “Quý phụ Hầu môn” kia phải các hiệu sách ở kinh thành mới có?
Tâm trạng Sở Thừa Tắc không được tốt cho lắm, sau khi gã sai vặt lui ra, y lật giở cuốn “Tây lâu xuân nguyệt” kia ra xem với vẻ mặt khá vi diệu.
Mới lật được hai trang, y đã bóp trán vào lần, cuối cùng gần như là nheo mắt đọc lướt qua cho hết.
Câu chuyện rất đơn giản. Một tú tài nghèo được hương thân tiếp tế rồi qua lại với con gái của người kia. Lúc tú tài lên kinh ứng thí, con gái của hương thân kia chưa kết hôn mà mang thai nên bị thả trôi sông. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, tú tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/478899/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.