Vương bà tử chỉ vào Tần Tranh, mắng: “Uổng cho người trong trại đều nói cô có lòng dạ Bồ Tát, giúp mọi người sửa nhà sửa cửa, còn dạy họ làm ngói, ai ngờ cô lại ẩn chứa lòng dạ độc ác đến vậy, muốn gả cháu gái ta cho người như thế! Cô bị đám thủy tặc chà đạp không ra gì, bị trượng phu chán chê, sợ cháu gái ta được trượng phu cô nhìn trúng…”
“Bốp!” Một cái tát nảy lửa vang lên, vỗ vào mặt Vương bà tử.
Tần Tranh quay đầu nhìn Vương đại nương, không ngờ bà sẽ ra tay thật.
Vương bà tử nhổ ra vài cái răng vàng khè dính máu, trong miệng cũng đầy máu, lúc này đây bèn khóc lóc kêu gào: “Giết người này! Nhũ mẫu của Lâm gia muốn giết một bà lão không có con trai như tôi này…”
“Bốp!” Lại một cái tát nổ đom đóm mắt vang lên, gương mặt gầy gò của Vương bà tử có hai dấu tay đối xứng nhau, răng trong miệng cũng gần như rụng sạch.
Vương Tú vừa định la lên bèn bị Vương đại nương phóng một ánh mắt sắc như đao đến. Tuy ánh mắt nàng ta còn có vẻ hậm hực nhưng lại không dám lên tiếng nữa.
Vương đại nương chỉ vào Vương bà tử, mắng lớn: “Cái thứ già mà không biết tích đức như bà, chẳng trách con trai bà chết sớm, đó là Diêm Vương đang trừng phạt bà đó. Bà còn biết cái nhà bà ở được lợp bằng ngói do phu nhân làm à? Lương tâm bà bị chó tha rồi sao? Không có phu nhân, hai bà cháu bà còn có thể đứng đây được à? Ta phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/478881/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.