Thẩm Ngạn Chi vừa đi, đám quan binh còn lại cũng không còn lòng dạ nào để chiến đấu, kéo nhau bỏ chạy.
Người của Kỳ Vân Trại thu dọn tàn cuộc, thấy Sở Thừa Tắc phi ngựa đến bèn đồng loạt chào: “Quân sư.”
Họ không thừa thắng truy đuổi đám người Thẩm Ngạn Chi, điều này khiến Tần Tranh cảm thấy hơi nghi hoặc, không khỏi nghi ngờ những lời Vương Bưu nói lúc nãy e chỉ là để phô trương thanh thế.
Vậy đoàn kỵ binh đang đến là thế lực nào đây?
Rất nhanh chóng, cô đã biết được đáp án.
Tiếng vó ngựa như sấm rền đang đến rất gần, Sở Thừa Tắc mang theo cô, thúc ngựa chạy vào một con đường nhỏ, quát khẽ: “Rút!”
Người của Kỳ Vân Trại lùa đàn chiến mã không chủ trên đường lớn về phía bên này. . đam mỹ hài
Lâm Chiêu cưỡi con ngựa của quan binh, lúc theo người của Kỳ Vân Trại chạy vào con đường nhỏ, nghi hoặc hỏi: “Vương Bưu ca, chẳng phải huynh nói đó là viện binh của chúng ta ư? Chúng ta trốn gì chứ?”
Vương Bưu quất roi vào ngựa, đáp: “Bà cô ơi, chúng ta đi đâu tìm cả đoàn kỵ binh làm viện quân của mình chứ? Là quân sư bảo đại ca đến cửa thành phía nam dẫn dụ quan binh đến, tạo ra thanh thế dọa tên cẩu quan kia, nếu không lần này chúng ta xuống núi chỉ có mấy chục huynh đệ làm sao đấu lại với mấy trăm lính tinh nhuệ của tên cẩu quan kia chứ.”
Rẽ qua con đường nhỏ là một khúc ngoặt, trên đường lớn sẽ không nhìn thấy họ nữa. Sợ tiếng ngựa phi tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/478865/chuong-43-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.