Trăng khuyết như lưỡi liềm.
Ánh mắt Thẩm Ngạn Chi lạnh lẽo như mũi tên đang tỏa ra ánh sáng sắc lạnh trên chiếc nỏ trong tay hắn.
Cách đó vài trượng, Sở Thừa Tắc bị khoảng mười tên kỵ binh bao vây, vóc dáng cao lớn của y như hòa làm một với bóng đêm. Dải tua rua màu đỏ trên cây mâu dài phất phơ trong gió. Y nghiêng người, đưa lưng về phía này nên dường như không hề phát hiện có một mũi tên đang âm thầm nhắm vào mình.
“Vút!”
Trong khoảnh khắc mũi tên phóng khỏi dây cung, trong xe ngựa vang lên một giọng nói trong trẻo mà sốt sắng: “Cẩn thận!”
Tần Tranh cũng không ngờ mình vừa vén màn lên bèn nhìn thấy tình cảnh này. Cô vừa nhìn là đã nhận ra ngay người ở trên lưng ngựa đằng trước chính là Sở Thừa Tắc nhưng không biết mấy người Thẩm Ngạn Chi có nhận ra không, sợ đường đột sẽ làm bại lộ thân phận của y nên không dám lên tiếng gọi tên, chỉ kêu to để cảnh báo.
Thẩm Ngạn Chi quay đầu nhìn về phía xe ngựa. Tần Tranh dời ánh mắt mình ra khỏi chiến trận, lạnh lùng nhìn Thẩm Ngạn Chi, như cảm thấy hắn bắn lén như thế là rất bỉ ổi.
Bắt gặp ánh mắt của cô, ánh mắt Thẩm Ngạn Chi lóe lên vẻ đau lòng. Hắn mím chặt môi nhưng không dừng tay lại, tiếp tục giương chiếc cung trong tay nhắm thẳng vào Sở Thừa Tắc.
Hắn và người trước mặt có mối thù không đội trời chung. Dù trước mắt Tần Tranh, dùng thủ đoạn hèn hạ này để giết Sở Thành Cơ, bị cô xem thường thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/478864/chuong-43-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.