Đêm mưa.
Một người che chiếc ô giấy ngả vàng đi nhanh trên con đường mòn trong sơn trại, chiếc đèn trên tay bị gió thổi làm lắc lư nghiêng ngả, mấy lần suýt bị dập tắt.
Mưa rơi trên ô làm phát ra những tiếng lộp bộp, chiếc giày thêu hoa tinh xảo dưới chân đã bị ngấm nước, làn váy màu tím đinh hương cũng bị nước mưa làm ướt một mảng lớn.
Ở khúc quanh phía trước có tiếng chó nhà ai sủa đổng vài tiếng, Hà Vân Tinh vừa đi thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn phía sau, thần sắc căng thẳng, không chú ý dưới chân nên trượt dài trên mặt đường lát đá có rêu xanh, cả người ngã nhào xuống, cánh tay bị trầy xước, lồng đèn lộn vài vòng trong mưa rồi nhanh chóng tắt ngúm.
Nàng ta không kịp quan tâm chiếc đèn, chỉ nhặt chiếc ô lên rồi tiếp tục đi vào đêm đen, trên mặt không biết là nước mưa hay nước mắt.
May mà ngã rẽ ngay phía trước kia là khu nhà của huynh muội Lâm Nghiêu, nàng ta giơ tay lên đập cửa, nói với giọng muốn khóc. “Có ai không, mau mở cửa!”
Có lẽ vì tiếng mưa lớn quá, nàng ta đập cửa vài lần mới có người ra mở.
Từ lúc Lâm Nghiêu bị thương, nơi này luôn có mấy người túc trực bảo vệ sự an toàn của hắn, lúc này ra mở cửa là một trong số những hộ vệ.
Người kia nhìn bộ dạng ướt như chuột lột của Hà Vân Tinh, ngạc nhiên hỏi: “Hà tiểu thư, nửa đêm sao cô lại qua đây?”
Hà Vân Tinh nghẹn ngào nói: “Mau đưa Lâm đại ca đi, cha ta đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-thai-tu-phi-bi-mat-nuoc/478847/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.