Đối với các đệ tử chuẩn bị tham gia đấu bán kết mà ở khu hẻo lánh, nơi lân cận vách núi, người chủ phong nhân từ mở nơi tu luyện cho bọn hắn, nhưng mà chỗ khá xa, yêu cầu dậy sớm đi qua đó.
Từ khi chuyện Giản Vô Phương trôi qua, chủ phong được một trận sóng êm gió lặng. Người Cổ Điêu có vẻ trầm ổn, cũng tựa hồ không muốn cái vãn bối chẳng nên thân này, thậm chí còn bỏ qua chuyện này. Nhưng theo đệ tử phong khác tới tham gia đấu bán kết, rất nhiều người đều mơ hồ cảm giác được trong chủ phong vẫn sóng ngầm cuộn cuộn như cũ.
Mới tờ mờ sáng, Mạnh Quân liền từ phòng mình đi đến chỗ tu luyện, đi ngang qua một đệ tử lớn hơn hắn một chút. Bởi vì người này lạ mặt, không phải đệ tử thường ở khu vực này, Mạnh Quân theo bản năng mà nhìn đối phương vài lần.
Đối phương ăn mặc hoa lệ, trên eo treo trang sức hình dạng mỏ ưng, sắc mặt vàng như nến, giống con quỷ bị bệnh lao, nhưng tay lại thô ráp to rộng, như đã dùng kiếm một thời gian dài. Đôi mắt bén nhọn như ưng đảo qua Mạnh Quân, cùng sắc mặt không có chút ý tốt nào.
Chuông cảnh báo trong lòng Mạnh Quân reo lên, lặng lẽ sờ lên chuôi kiếm bên hông.
Huyết mạch Cổ Điêu, tu vi dường như ở Dung Hợp kỳ, sáng sớm tinh mơ tới nơi này làm cái gì?
"Ngươi phát hiện rồi sao......" Thanh âm ác ý vang lên. Giản Vô Xương vươn tay, linh lực Dung Hợp kỳ dư thừa trực tiếp ấn lên ngực Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-su-huynh-ac-doc-cua-nam-chinh/267520/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.