Edit: Lilith Hi 
Beta: Bom 
Nhìn cánh tay trước mặt, Ôn Noãn nhất thời không nói nên lời. 
Cánh tay Cố Thâm rất khỏe, nên khi duỗi ra trước mặt, còn có thể nhìn thấy những đường cong cơ bắp rõ ràng, nhìn rất đẹp và mạnh mẽ. 
Bởi vì vừa mới chơi bóng, nên phía trên có ướt một chút, là do mồ hôi. 
Kỳ lạ là, Ôn Noãn rõ ràng cảm thấy mùi mồ hôi rất khó chịu, nhưng mồ hôi trên người Cố Thâm, cô dường như không có cảm giác chán ghét. 
Thậm chí còn cảm thấy... Rất nam tính. 
Nghĩ như vậy, cô liền mất tự nhiên ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn Cố Thâm, phản bác lại lời anh vừa nói: "Không nhéo." 
Nhéo cái gì mà nhéo, anh điên rồi sao. 
Cố Thâm cúi đầu cười, khó tin nhìn cô: "Cậu thật sự tới đây vì tôi sao?" 
Ôn Noãn trừng mắt nhìn anh không nói nên lời, vò đã mẻ không sợ nứt: "Đúng vậy! Thì sao nào!" 
Khóe môi Cố Thâm cong lên, mỉm cười nhìn cô: "Không sao cả." 
Anh dừng một chút, thấp giọng nói: "Có chút vui vẻ mà thôi." 
Ôn Noãn: "..." 
Cô ngượng ngùng mím mím môi, nhẹ nhàng hắng giọng: "Còn muốn tiếp tục đánh sao?" 
"Không đánh, sao thế?" 
Ôn Noãn lắc đầu: "Không có việc gì, tôi về lớp học đây." 
"Ăn cơm sao?" 
"Không." 
Cố Thâm nhìn cô, lại nhìn Ngu Thư ở phía sau, thấp giọng hỏi: "Cậu chờ tôi một lúc? Vẫn chưa đến thời gian cần lên lớp, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi." 
Ôn Noãn nhìn Ngu Thư: "Ngu Thư, cậu muốn ăn cơm sao?" 
Ngu Thư nhìn hai người, buông tay: "Nếu là ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-qua-tim-nho-cua-lao-dai/504809/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.