Edit: Vincent
Beta: Ngô Diệp Tử
Ôn Noãn rất thích thiết kế của căn phòng và cô cảm thấy rất hài lòng. Tuy nhiên bởi vì mọi thứ quá tốt, khiến cho cô cảm thấy có chút hối hận vì mình đã lỡ nói lời đồng ý.
Nhưng cô biết bây giờ có hối hận thì cũng vô dụng. Cô không thể nuốt lời được nên giờ cô chỉ còn cách chấp nhận.
Cố Thâm có thể nhìn ra được cô đang do dự. Thế nên anh có thể dễ dàng đoán được Ôn Noãn bây giờ đang nghĩ gì.
Cậu bật cười, hơi cong ngón tay khẽ gõ lên đầu Ôn Noãn, cậu từ tốn nói: "Giờ cậu mới cảm thấy hối hận à. Nhưng tiếc là đã muộn rồi."
Ôn Noãn quay sang lườm anh: "Có phải cậu cố ý làm vậy đúng không?"
"Tớ làm vậy thì được gì?"
"Cậu muốn tớ phải mắc nợ cậu."
Cố Thâm bật cười cười, anh khẽ gật đầu nói: "Ừ, đúng vậy. Tớ cố tình làm như vậy để cho cả đời này cậu phải mang ơn tớ."
Như vậy, mới có thể khiến cho cậu không bao giờ rời bỏ tớ.
Ôn Noãn không biết trong lòng Cố Thâm đang suy nghĩ cái gì, sau khi đi một vòng căn phòng, cô không hề bỏ qua bất kỳ ngóc ngách trong căn nhà này.
Cảnh hoàng hôn bên ngoài ban công thực sự rất đẹp, và khiến cho con người ta cảm thấy vui và bình yên khi ngắm nhìn khung cảnh này.
Bởi vì căn phòng ở trên tầng cao nhất của căn chung cư nên từ trên ban công nhìn xuống khung cảnh phía bên dưới thực sự rất đẹp. Ôn Noãn nghĩ cô có thể dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-qua-tim-nho-cua-lao-dai/504808/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.