Tiền thưởng nghe thật không tồi, nếu như có được, trong lúc chờ thi thì phí ở khách sạn cũng không cần lo nghĩ nhiều.
Chỉ là Nghiêm Phỉ biết mình không có khả năng lấy được, hắn làm thơ bình thường, tuy rằng có thể lấy ra thi đấu, nhưng khẳng định sẽ không phải hay nhất.
Huống hồ người đọc sách đang tụ tập sáng tác thơ văn, ai nấy đều rất tài tình, nếu cứ hướng tới tiền thưởng ngược lại không đẹp đẽ gì.
Giang Gia Nhiễm nghe lời này, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Có ai không phải là người đọc sách chứ?
Vừa nãy Giang Gia Nhiễm có quan sát một vòng, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Lật Nhi. Không biết có phải là do hắn người nhỏ nên nhìn không thấy, hay là chưa đi đến tháp đèn lồng nữa.
Dù sao cũng phải đợi, không bằng đi qua bên đó xem thử.
Ứng Tuyết Sương đang ngồi phía trước cửa sổ, nhìn thấy những người làm thơ đang tụ tập trước tháp đèn lồng.
Góc nhìn của tửu lâu này thực sự rất tốt.
Ứng Tuyết Sương khá hài lòng với sự sắp xếp của Hứa Nguyên Tranh, nhưng đối với con người hắn mà nói thì có chút phiền phức.
Hứa biểu ca thực sự nói rất nhiều. Làm sao mà hắn có thể luôn luôn tìm được chủ đề để nói chuyện như vậy chứ…
“Biểu ca, ngươi không phải cần phải thi ân khoa sao?”
Hiếm khi nghe biểu muội chủ động đặt câu hỏi, Hứa Nguyên Tranh liền gật đầu.
Đúng vậy, hắn cần phải thi ân khoa. Thiếu chút nữa là quên mất chính sự.
“Vậy khẳng định văn chương của ngươi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phu-nhan-ga-thay-cua-vai-ac-tan-tat/167784/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.