"Những thứ này chẳng qua chỉ là vật chết, vốn là để cho người ta dùng. Dù sao ta cũng chẳng dùng tới, ngươi cứ cầm lấy là được." Nhan Hoài Hi muốn từ gương mặt Dư Doanh Hạ nhìn ra chút vui mừng, nhưng phản ứng của Dư Doanh Hạ lại không giống như nàng nghĩ.
Nàng chẳng thấy được bao nhiêu vui sướng, ngược lại gương mặt Dư Doanh Hạ như ẩn chứa một nỗi u sầu khó tả.
"Không vui sao?"
"Không, chỉ là ta thấy không biết phải báo đáp thế nào." Dư Doanh Hạ hơi cụp mắt xuống, che đi mọi tâm tư.
Không biết phải báo đáp thế nào? Sau mấy chữ này phải chăng còn nửa câu sau nữa? Trong lòng Nhan Hoài Hi thoáng lóe lên một linh cảm, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Dư Doanh Hạ nói tiếp.
Trái lại, Triệu Huỳnh ở bên chưa hiểu rõ tình hình lại xen vào đùa: "Nếu không biết báo đáp thế nào, chẳng phải nên lấy thân báo đáp sao?"
Nhan Hoài Hi đột nhiên cảm thấy hôm nay Triệu Huỳnh cuối cùng cũng thông minh được một lần. Nàng còn chưa kịp dùng giọng bông đùa đồng dạng để thử ý Dư Doanh Hạ, thì Dư Doanh Hạ đã khoát tay cười: "Chuyện này không đùa được đâu. Tỷ tỷ là người tương lai sẽ thành tiên, ta nào dám vọng tưởng. Với lại ta vốn định báo ân rồi, nếu còn lấy thân báo đáp thì chẳng phải vừa ăn vừa hốt sao?"
Dư Doanh Hạ đối diện vẻ hơi ngẩn người của Nhan Hoài Hi liền nở nụ cười lấy lòng. Nàng nghĩ mình vừa khen nàng ấy, vừa bày tỏ thái độ rõ ràng, ắt hẳn là điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075825/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.