Cái gọi là thói quen, chính là từng chút một chấp nhận những dấu vết mà đối phương để lại bên cạnh mình, rồi dần buông bỏ cảnh giác đáng lẽ nên có.
Dư Doanh Hạ giống như một con ếch bị Nhan Hoài Hi bỏ vào nồi nước ấm, bị đun mãi đun mãi, đến khi ngã xuống thì đã biết chủ động ôm lấy Nhan Hoài Hi rồi.
Thời gian dần trôi, Dư Doanh Hạ đã quen với việc điều khiển pháp khí, phạm vi phi hành không còn gói gọn trong sân viện nữa. Cảm giác này rất thần kỳ, nàng thử bay xa hơn một chút, gió nhẹ lướt qua má mang đến một luồng mát dịu. Đồng thời, vài tiếng thì thào cũng theo gió truyền vào tai nàng.
"Xời... cái người kia đúng là lợi hại ha, giỏi làm nũng quá, chẳng trách dỗ được chủ thượng sủng ái nàng ấy đến vậy."
"Chứ sao nữa, có mỗi chuyện ngự khí phi hành thôi mà, đâu phải lần đầu bay. Vậy mà còn cố ý ngã khỏi pháp khí để chủ thượng ôm. Chậc chậc chậc... không ngờ chủ thượng lại thích kiểu này hả? Mà nói chứ, trước đây không phải có người bảo Dư Doanh Hạ ngoài mặt nịnh nọt, sau lưng âm độc hung ác sao? Nhìn thế này có giống đâu, trông còn mềm nhũn như bánh bao nhỏ ấy, hay là giả vờ?"
"Ta thấy không giống giả vờ. Trước đó ta còn thấy nàng qua bên kia bế mấy đứa nhỏ, bọn trẻ thích nàng hơn cả Đằng đường chủ nữa. Lúc đó chủ thượng không có ở đây, chẳng lẽ nàng ấy lúc nào cũng diễn sao? Nếu thật vậy thì ta khâm phục luôn."
"Haizz, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075824/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.