Nhan Hoài Hi đã dành suốt cả buổi chiều và bữa tối để suy nghĩ về một vấn đề, hành động lúc đó của Dư Doanh Hạ là cố ý hay vô tình.
Nàng thỉnh thoảng lại len lén quan sát sắc mặt của Dư Doanh Hạ. Nhan Hoài Hi tự nhận mình rất giỏi trong việc nhìn thấu lòng người, hơn nữa còn có hồn thuật hỗ trợ, trên đời này hiếm ai mà nàng không nhìn thấu được.
Thế nhưng gần đây dao động linh hồn của Dư Doanh Hạ lại dần trở nên ổn định, như thể có một lớp bảo hộ mờ ảo bao phủ lấy linh hồn nàng, khiến người ngoài rất khó nhìn thấu.
Nhan Hoài Hi nghi ngờ đó là thủ bút của vị tổ tiên tốt lành kia, dù sao bản thân Dư Doanh Hạ cũng không có khả năng ấy, người duy nhất có thể làm được chỉ có công pháp mà vị tổ tiên kia để lại.
Nàng khẽ thở dài trong lòng, vị tổ tiên tốt bụng ấy, thật đúng là liên tiếp khiến nàng thêm phiền toái.
Mấy quyển thoại bản mà Nhan Hoài Hi từng xem đều do chính tay Dư Doanh Hạ vẽ minh họa, vì thế nàng chắc chắn rằng đối phương nhất định đã đọc kỹ từng đoạn trong đó. Đã vậy thì không thể nào không hiểu ý nghĩa ẩn sau hành động kia, chỉ có thể là cố ý hoặc vô tình mà ra.
Nếu trước đây Dư Doanh Hạ chưa từng vẽ bức tranh đó, có lẽ Nhan Hoài Hi cũng chẳng đến mức bận lòng thế này. Chỉ tiếc là nàng từng tận mắt thấy qua "bằng chứng" thể hiện Dư Doanh Hạ có ý đồ khác với mình.
"......"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-yeu-chieu-phan-dien/5075802/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.