Tiết tự học buổi tối, Nguyễn Miêu ôm bài thi môn hoá chuẩn bị đến văn phòng tìm giáo viên hỏi về mấy cái đề sai ban ngày cậu nghe không hiểu, nhưng mới vừa đi đến cầu thang cậu đột nhiên nghe thấy phía sau có người đang gọi mình. Nguyễn Miêu quay đầu lại nhìn, thấy Tang Vi đứng cách xa vài bậc thang, ánh đèn tối tăm phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô có vài phần đau khổ thương tâm.
“Cậu gọi tôi hả?” Nguyễn Miêu hơi hơi nghiêng đầu, xoay người lại dịu dàng nhìn cô: “Là vì chuyện tối hôm qua sao?”
Tang Vi lặng im trong chốc lát, do dự nửa ngày mới mở miệng nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua…… Cảm ơn cậu.”
Thấy cô trịnh trọng cúi đầu nói cảm ơn Nguyễn Miêu có hơi mất tự nhiên, trong ấn tượng của cậu Tang Vi cao quý tựa như một nàng công chúa, luôn thẳng lưng tự tin phóng khoáng, là tấm gương ưu tú trong lòng toàn thể học sinh.
Mà hiện tại, cô chẳng khác nào cô bé lọ lem không nơi nương tựa rũ mí mắt đứng trước mặt Nguyễn Miêu, dường như ánh hào quang rực rỡ đã bị bóng tối cắn nuốt, làm người nhìn trong lòng khó chịu không nói nên lời.
“Không cần cảm ơn. Chỉ là chút chuyện nhỏ tớ cũng không tốn sức gì, hơn nữa chúng ta đều là bạn cùng lớp, cậu không cần khách khí như vậy.” Nguyễn Miêu cố gắng lựa lời mà nói để cô không cảm thấy bị gánh nặng, trực giác của cậu cho biết có lẽ Tang Vi cũng không muốn cậu thương cảm cho cô: “Nhưng mà lần sau cậu đừng đi về một mình nữa nha, tan học tìm thêm vài bạn đi chung cho an toàn."
Tang Vi yên lặng gật đầu tỏ vẻ đã nghe lời khuyên của cậu, sau đó cô xoay người lên lầu theo đường cũ trở về lớp, Nguyễn Miêu đứng dưới bậc thang nhìn dáng vẻ nản lòng mất mát ấy, nhịn không được gọi cô lại.
“Cái kia…… Tuy tớ không biết nhà cậu có chuyện gì nhưng mà, cậu nhất định phải giữ bình tĩnh nhé, rồi mọi thứ sẽ khá lên thôi.”
Tang Vi dừng bước, đứng ngơ ngác tại chỗ trong chốc lát, cô vẫn như cũ đưa lưng về phía Nguyễn Miêu, chỉ là thật lâu mới khẽ “Ừm” một tiếng, trong giọng nói còn lẫn theo chút tiếng nức nở bị chủ nhân cố nén xuống, sau đó rất nhanh cô biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang.
Nguyễn Miêu thở dài, mình và Tang Vi dù sao cũng không phải bạn bè, nói thêm một câu lắm lời như vậy không biết cô ấy có để trong lòng không nữa
*
Buổi tối Nguyễn Miêu ngồi trong phòng luyện đề, vẫn như mọi ngày hơn mười một giờ là cậu lại cảm thấy khát nước, vì thế Nguyễn Miêu cầm ly nước ra ngoài rót nước uống, líc đi ngang thư phòng ngoài ý muốn phát hiện bên trong có ánh sáng, cậu còn tưởng rằng là Hạ Thương Dã đã về.
Nguyễn Miêu do dự nghĩ không biết có nên đi vào chào hỏi một tiếng hay không, dù gì Hạ Thương Dã đi công tác lâu rồi mới về nhà, về tình về lý cậu nên đi thăm hỏi hai câu.
Nghĩ vậy Nguyễn Miêu chỉnh trang gọn áo ngủ lại, giơ tay bắt đầu gõ cửa, ai ngờ tay cậu mới vừa đụng nhẹ cửa phòng đã mở ra, thì ra là cửa không khóa mà chỉ khép hờ thôi. Cậu tò mò thò đầu vào nhìn một vòng, cây đèn đọc sách trên bàn quả thật được bật lên nhưng trước bàn lại không có ai, trong phòng im ắng không một tiếng động.
Chẳng lẽ anh không ở nhà sao?
Nguyễn Miêu cảm thấy kì lạ, nếu Hạ Thương Dã không về nhà vậy đèn trong phòng ai bật mới được?
Cậu nghĩ mãi không ra, mà thôi nếu anh cả đã không có nhà vậy mình cũng không cần đi vào làm gì.
Vì thế Nguyễn Miêu cẩn thận lui ra ngoài, thuận tay kéo cửa đóng lại, sau khi rót nước ấm thì lập tức trở về phòng mình.
Ngay thời điểm cậu đóng cửa phòng lại, ở hành lang mới dần xuất hiện một bóng người. Không biết người nọ đã đứng bao lâu, nếu không nhìn kỹ nói không chừng suýt nữa không phát hiện được chỗ ấy còn có người, anh vẫn luôn trầm mặc không nói nhìn chằm chằm Nguyễn Miêu loay hoay trước cửa, cũng không biết anh đang suy nghĩ chuyện gì.
“Cậu cả, ngài đứng đây làm gì vậy ạ?”
Trong bóng đêm, một cô giúp việc đi WC bị bóng người chắn giữa hành lang doạ sợ, vỗ nhẹ ngực ổn định hồn vía, sau đó cô ta chăm chú nhìn lên khuôn mặt cái bóng mới phát hiện là cậu chủ nhà mình.
Hạ Thương Dã mặt không cảm xúc liếc cô ta một cái, sau đó anh không nói lời nào đã đi vào thư phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng không có ý định trả lời câu hỏi.
*
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Miêu theo thường lệ dậy rửa mặt xong xuôi, đứng trước bàn lạy ông tổ môn tiếng Anh chốc lát mới xuống lầu ăn cơm, mới vừa bước đến nhà ăn đã nhìn thấy Hạ Thương Dã ngồi trên ghế chủ toạ, thì ra đêm qua anh thật sự đã trở về.
“Chào buổi sáng ạ!” Nguyễn Miêu vui mừng chạy tới chào hỏi: “Anh cả về khi nào vậy ạ?”
Hạ Thương Dã mặc tây trang mang giày da ngồi trước bàn nhìn báo cáo tài vụ, nghe thấy giọng chào anh giương mắt nhìn Nguyễn Miêu khóe môi khẽ nhếch, gật đầu lên tiếng, hiếm thấy hôm nào tâm trạng anh tốt như vậy: “Chào buổi sáng.”
“Dạo này học hành thế nào rồi?”
Nguyễn Miêu rất thích anh quan tâm đến thành tích của mình, như vậy cậu mới có cơ hội khoe khoang tài hoa, vì thế cậu thẳng lưng ưỡn ngực tự hào nói: “Mấy ngày gần đây các thầy cô luôn khen em tiến bộ, em cảm thấy cuối kỳ này em có thể xếp trên 15 cái tên đó anh!”
Hạ Thương Dã hơi hơi nhướng mày: “Phải không?”
“Phải ạ!” Nguyễn Miêu tự tin tràn đầy, mắt sáng như sao: “Ngày nào em cũng cố gắng hết mà, đương nhiên phải hái được trái ngọt rồi!”
Lúc này Hạ Thương Lục cũng từ trên lầu đi xuống, nghe cậu nói thế cậu ta hừ một tiếng: “Coi cái đuôi sắp vểnh tít lên trời luôn rồi kìa, cẩn thận đến lúc đó lại bị ê mặt.”
"Không có đâu nhé!” Nguyễn Miêu ngang ngược dỗi lại Hạ Thương Lục: “Cỡ em cũng phải bỏ xa được 15 cái tên, em khiêm tốn lắm rồi đó!”
Hạ Thương Dã buông báo cáo trong tay xuống, cẩn thận nhìn Nguyễn Miêu một lúc anh nói: “Nếu kết quả thi đợt này em thật sự có thể vượt lên 15 cái tên, anh sẽ tặng em một nguyện vọng.”
“Thật sao ạ?” Ánh mắt Nguyễn Miêu sáng lên: “Cái gì cũng được sao? Anh cả hứa rồi đó?
Nguyễn Miêu cực kì vui, bỗng nhiên càng có thêm động lực. Nhưng Hạ Thương Lục lại không hề vui như vậy: “Anh, tại sao nó có quà còn em lại không có?”
“Nhìn lại thành tích của em xem, có thấy ngại không còn phân bì?” Hạ Thương Dã không chút để ý uống cà phê, vô tình thọt một nhát dao: “Anh thấy sang năm em nắm chắc một suất học lại rồi, đến lúc đó nói không chừng còn phải thi đại học cùng lúc với Miêu Miêu, còn cần khen thưởng cho em sao?”
Hạ Thương Lục tức giận tới mức nghẹn lời nhưng cậu ta lại không tìm được câu nào để phản biện, bởi vì thành tích của cậu ta nát cỡ nào toàn trường đều biết, tương lai dù có thi vào trường nghệ thuật cũng không chắc đạt được kết quả tốt, Hạ Thương Dã tìm vô số gia sư cho cậu ta đáng tiếc lại bị cậu ta nổi điên đuổi hết đi, hiện tại Hạ Thương Dã đến liếc em trai mình một cái cũng ngại phiền.
Sao cũng là em trai mà Miêu Miêu lại đáng yêu ngoan ngoãn vậy không biết.
Ánh mắt Hạ Thương Dã chuyển lên người Nguyễn Miêu, sau đó anh cúi đầu tiếp tục uống cà phê.
Hạ Thương Chi chậm rãi tới muộn, chờ cô có mặt cả nhà mới bắt đầu ăn cơm, chỉ có Nguyễn Miêu chú ý đến sắc mặt cô không tốt, môi trắng bệch dưới mắt thâm đen, cậu cắn lạp xưởng trong miệng, suy nghĩ hồi lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Chị, chị đang bị ốm ạ?”
Hạ Thương Chi mỏi mệt ngẩng đầu, suy yếu lắc đầu nói: “Chị chỉ ngủ không no giấc thôi, em đừng lo.”
“Nhưng trông chị không khoẻ lắm đâu.” Nguyễn Miêu nhớ lại những lần cô quan tâm mình, cậu cũng muốn quan tâm lại cô: “Hay chị ở nhà một hôm nghỉ ngơi đi, em xin nghỉ giùm cho nhé?”
Hạ Thương Chi miễn cưỡng mỉm cười, tay cầm dao nĩa bị niết đến mức đầu ngón tay trắng bệch, điều này cũng tiết lộ giờ phút này tâm trí của cô đang vô cùng bất an và căng thẳng, ngay cả thần kinh thô như Hạ Thương Lục cũng cảm nhận được em gái mình không thích hợp: “Em làm sao đấy? Không khoẻ thì cứ ở nhà nghỉ ngơi, anh hai xin nghỉ giùm em!”
Hơn nửa ngày Hạ Thương Chi không nói chuyện, cô chỉ nhìn chằm chằm vào trứng ốp la mà ngẩn ngơ.
Đúng thật là đêm qua cô không thể ngủ ngon giấc, bởi vì cơn ác mộng ấy lại xuất hiện.
Trong mộng cô dường như trở về cái ngày hôm đó. Ánh lửa nghi ngút tận trời thiêu đỏ những đám mây, ngọn lửa dưới bầu trời hoàng hôn chiếu rọi, tùy ý lan rộng thiêu đốt mọi thứ nó chạm đến, còn cô ngồi co ro dưới góc cầu thang bị chìm trong biển lửa ôm đầu gối ngơ ngác, rõ ràng điện thoại ngay bên cạnh nhưng cô lại không có một chút ý định gọi người đến cứu.
Sống tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Bởi vì Miêu Miêu, người duy nhất trao gửi cho cô sự ấm áp, sẽ cười ôm cô đã táng thân trong biển lửa.
Mà cô lại chẳng thể làm được gì cả.
Biết rõ đây chỉ là một giấc mơ nhưng Hạ Thương Chi vẫn luôn trằn trọc khổ sở, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình đau rát giống như bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, sau khi tỉnh lại hô hấp nghẹn khí gây khó thở, mỗi một bước chân cô đi đều đau đớn nặng nề không khác gì đang đạp lên mũi dao.
“Chị?” Nguyễn Miêu phát hiện cảm xúc của Hạ Thương Chi không ổn định, lo lắng giơ tay quơ quơ trước mắt cô: “Chị có khỏe không đó?”
Hạ Thương Chi lấy lại tỉnh táo, lúc này mới phát hiện ba anh em đều nhìn mình chằm chằm, nhận ra bản thân vừa mất kiểm soát cảm xúc cô vội buông tay nắm nĩa ra, muốn che giấu cảm xúc thật nói: “Chị không sao."
Thấy cô không chịu nói nguyên nhân Nguyễn Miêu cũng không hỏi dai, Hạ Thương Lục đầu óc đơn giản chỉ cho rằng cô thật sự bị mệt nên luôn miệng ồn ào khuyên em gái đừng căng thẳng quá, trong nhà cũng không có ai ép cô làm điều cô không thích, tại cô thần kinh quá yếu ớt nên mới dễ bị bệnh.
Hạ Thương Chi trầm mặc cắt trứng chiên không nói lời nào, dường như cam chịu lời Hạ Thương Lục nói.
Khác với anh hai đầu óc đơn thuần Nguyễn Miêu rất lo cho cô, cậu cứ cảm thấy trạng thái cảm xúc của Hạ Thương Chi không đúng nhưng cô không nói, cậu cũng không giúp được gì chỉ có thể nói: “Vậy chị đi đường nhớ cẩn thận một chút, nếu thấy trong người không khoẻ phải đi phòng y tế ngay nhé. Em có quen với thầy Vu y tế, chị có thể tìm anh ấy chẩn bệnh cho chị.”
Hạ Thương Chi gật đầu, nhẹ giọng đồng ý: “Được.”
Cả nhà cuối cùng cũng ăn xong cơm sáng, Nguyễn Miêu dẫn đầu mở cửa đi ra ngoài, một hạt bông tuyết đáp trên đầu vai cậu, thấy vậy cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi vui mừng quay đầu lại hô to với ba anh chị trong nhà: “Cả nhà mau ra đây xem đi! Tuyết rơi rồi!”
“Ồn ào cái gì, bộ mày chưa thấy tuyết rơi bao giờ à?” Hạ Thương Lục chẳng hề để ý, đi đến phía sau Nguyễn Miêu bung dù che cho cậu, một bên còn không quên mắng: “Lớn to cái đầu thấy trời có truyết cũng không biết đem theo dù."
Hạ Thương Dã ôm ngực đứng dưới mái hiên cũng ngẩng đầu xem bầu trời xám xịt, quả nhiên có rất nhiều bông tuyết rơi như lông vũ, anh nhìn trong chốc lát nói: “Hôm nay có tuyết lớn, mấy đứa đi đường chú ý cẩn thận chút.”
Từ khi đổ bệnh Nguyễn Miêu đã bị cấm chơi ném tuyết nhưng tính cách nghịch ngợm vẫn còn đó, cậu hưng phấn đề nghị nói: “Chờ tuyết ngừng rồi chúng ta chơi ném tuyết đi ạ!”
Cả ba người nhà họ Hạ đều nhìn qua, giống như chưa từng nghe qua lời đề nghị nào như vậy, chỉ có Nguyễn Miêu thích thú phấn chấn: “Em muốn đi mua khuôn đúc hình vịt con, đến lúc đó em sẽ đặt một hàng vịt con trên rào tre! Em còn muốn đắp một người tuyết to cỡ này ở chỗ này!”
Mọi người vô cùng khó hiểu chấp niệm của Nguyễn Miêu với tuyết, mặc dù Hạ Thương Lục luôn cười nhạo Nguyễn Miêu nhưng tay vẫn cầm dù che trên đầu cậu không rời, ngoài miệng không buông tha nói: “Ấu trĩ. Cái thân xác yếu ớt kia của mày mà chơi ném tuyết với tao có mà một phát nằm vật ra đất.”
“Chưa chắc à nha.” Nguyễn Miêu không phục: “Đánh giặc phải biết mưu tính chiến lược, với lại trò này đâu phải so sức ai trâu bò hơn đâu! Trò này dựa vào chỉ số thông minh, chỉ số thông minh đó anh hiểu không?”
“Không tệ.” Hạ Thương Dã rất tán đồng gật đầu: “Miêu Miêu nói đúng.”
Hạ Thương Lục: “……”
“Không hiểu sao em cứ cảm thấy mọi người đang dè bỉu em, nhưng lại không có chứng cứ.”
Ba anh em câu được câu không nói chuyện đùa giỡn, mỗi mình Hạ Thương Chi là không chêm vào câu nào, cô chỉ ngẩng đầu đứng thẫn thờ nhìn tuyết bay đầy trời thật lâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]