EDIT: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
----------
Tiết tự học buổi tối, Nguyễn Miêu ôm bài thi môn hoá chuẩn bị đến văn phòng tìm giáo viên hỏi về mấy cái đề sai ban ngày cậu nghe không hiểu, nhưng mới vừa đi đến cầu thang cậu đột nhiên nghe thấy phía sau có người đang gọi mình. Nguyễn Miêu quay đầu lại nhìn, thấy Tang Vi đứng cách xa vài bậc thang, ánh đèn tối tăm phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô có vài phần đau khổ thương tâm.
“Cậu gọi tôi hả?” Nguyễn Miêu hơi hơi nghiêng đầu, xoay người lại dịu dàng nhìn cô: “Là vì chuyện tối hôm qua sao?”
Tang Vi lặng im trong chốc lát, do dự nửa ngày mới mở miệng nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua…… Cảm ơn cậu.”
Thấy cô trịnh trọng cúi đầu nói cảm ơn Nguyễn Miêu có hơi mất tự nhiên, trong ấn tượng của cậu Tang Vi cao quý tựa như một nàng công chúa, luôn thẳng lưng tự tin phóng khoáng, là tấm gương ưu tú trong lòng toàn thể học sinh.
Mà hiện tại, cô chẳng khác nào cô bé lọ lem không nơi nương tựa rũ mí mắt đứng trước mặt Nguyễn Miêu, dường như ánh hào quang rực rỡ đã bị bóng tối cắn nuốt, làm người nhìn trong lòng khó chịu không nói nên lời.
“Không cần cảm ơn. Chỉ là chút chuyện nhỏ tớ cũng không tốn sức gì, hơn nữa chúng ta đều là bạn cùng lớp, cậu không cần khách khí như vậy.” Nguyễn Miêu cố gắng lựa lời mà nói để cô không cảm thấy bị gánh nặng, trực giác của cậu cho biết có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-tra-xanh-toi-hot-luon-thu-chinh/3722317/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.