Chuyện đêm qua quả nhiên giống như Hạ Thương Lục và Giản Phồn Úc đã nói, rằng không hề nhấc lên được tí bọt sóng nào, Tang Vi vẫn đi học như bình thường, ban ngày trông cô thong thả hơn buổi tối rất nhiều, chỉ là quầng thâm dưới mắt vô tình để lộ ra cô nàng từng kinh sợ, cũng phải thôi ai gặp chuyện như vậy mà không sợ cho được, có lẽ cô đã thức trắng nguyên đêm.
Nguyễn Miêu nhiều lần muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào, Tang Vi là một cô gái vô cùng kiêu ngạo, bây giờ cho dù mình có nói bất cứ câu gì e rằng cũng chẳng giúp cậu ấy yên lòng nổi.
“Ông làm cái gì mà ngắm cô ta dữ thế?” Tịch Ấu lảm nha lảm nhảm chọc tay cậu, có lòng tốt nhắc nhở: “Chuyện đêm qua tôi cũng biết kha khá rồi, ông đúng là ngu ngốc, loại tình huống thế kia là chuyện ông nên xuất đầu lộ diện à? Từ Hạo là một thằng điên, nếu lỡ nó thọt ông một dao thì biết phải làm sao, đến lúc đó ông cứ ngồi chờ khóc đi!”
Nguyễn Miêu thu hồi ánh mắt nhìn Tang Vi, nghe Tịch Ấu nói thầm cậu như suy tư gì đó hỏi: “Nhà Từ Hạo địa vị rất lớn sao?”
“Không lớn mà dám kiêu ngạo vậy hả?” Tịch Ấu hỏi ngược lại cậu.
Nguyễn Miêu trợn trắng mắt: “Thì tại nó không chung lứa với chúng ta mà, nghe nói lúc nó học ở quê nhà đã gây chuyện đắc tội với người ta nên mới chuyển tới trường chúng ta học, không phải người bản địa mạng lưới quan hệ không sâu rộng mấy, chống lưng có cứng lắm đâu.”
“Nói chung ông liệu hồn đó, cẩn thận nó trả thù ông.”
Nguyễn Miêu run sợ, theo bản năng nhớ lại bóng dáng Từ Hạo dưới ánh trăng xách theo gậy bóng chày tàn nhẫn đi về phía mình, toàn thân cậu run rẩy hỏi: “Nó còn, dám đánh tôi thêm lần nữa sao?”
“Trừ khi anh cả của ông thật lòng thương ông, ông mới được đảm bảo an toàn tính mạng.” Tịch Ấu đồng tình xoa đầu cậu rồi thở ngắn than dài: “Cho nên á, sau này ông dựa dẫm tôi nhiều vào đi, tôi bảo vệ ông cho.”
Nguyễn Miêu nghi ngờ nhìn cậu ta, nhìn kiểu gì cũng thấy cơ thể chút éc của Tịch Ấu không giống có thể bảo vệ mình: “Thôi bỏ đi, tôi vẫn còn cái đùi là anh cả để ôm mà.”
Hai người đùa giỡn một hồi thời gian chuyển tiết cũng kết thúc, thầy toán tiến vào lớp, thấy đã vào giờ học Nguyễn Miêu bắt đầu nghiêm túc tập trung nghe giảng bài, rất nhanh đã vứt mọi chuyện ra sau đầu. Cậu nghĩ phải chuẩn bị đầy đủ trước khi kì thi cuối kỳ diễn ra, tranh thủ giành thứ hạng cao một chút, Vu Văn Yên nói sẽ giúp cậu tạo một kế hoạch học tập vào kỳ nghỉ đông, thừa dịp này ôn luyện thêm kiến thức cho cậu.
Ở phương diện toán học thiên phú của Nguyễn Miêu quả thật rõ như ban ngày, chỉ mới hai tháng đã khiến cho mọi người lau mắt mà nhìn, đến cả giáo viên cũng phải liên tục khen ngợi trước toàn thể lớp, nói rằng cậu là trò ngoan hiếu học, nghiêm túc cần mẫn, biết quay đầu là bờ.
Nguyễn Miêu cúi đầu ngại ngùng nhận sự khen ngợi của giáo viên, một bên mở tờ đề ra sửa bài làm bị sai, trên giấy dùng bút đỏ viết tràn ngập công thức và ghi chú sửa lỗi sai, mỗi ngày cậu đều sẽ xem đi xem lại vài lần, thành tích đương nhiên tiến bộ rất nhanh.
Phương Tri lén lút quay đầu, cách một lối đi nhỏ bắn cho Nguyễn Miêu một ánh mắt cổ vũ cố lên, Nguyễn Miêu cười tủm tỉm đáp lại cậu ta, sau đó quay đầu lại nhìn Tang Vi. Tang Vi hơi ngạc nhiên, đột nhiên cô xoay đầu trở về, làm bộ vừa rồi chỉ là hành vi vô tình.
Nguyễn Miêu không thể hiểu nổi suy nghĩ của con gái, chắc do Tang Vi cảm kích chuyện đêm qua nhưng lại xấu hổ không dám đối mặt với mình chăng.
*
Buổi chiều là tiết âm nhạc, Nguyễn Miêu ôm sách giáo khoa đi theo Phương Tri và Tịch Ấu vào lớp, cô dạy nhạc là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng nhã nhặn, tuổi tác không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, cô còn nhớ rõ lần trước Nguyễn Miêu mới mở miệng cất tiếng ca đã làm chấn động toàn trường, hôm nay vừa thấy cậu cô lập tức cười tủm tỉm thò qua đây.
“Cô nhớ rất rõ em, nay bạn Nguyễn Miêu có muốn lên hát tiếp không nè?”
Nguyễn Miêu bị hù lắc đầu như trống bỏi: “Không không không……”
Nụ cười của cô dạy nhạc vẫn không hề biến mất, nhìn thế nào cũng thấy hài: “Tiếc quá đi, Úc nhà cô phối hợp rất ăn ý với em đó.”
“Úc nhà cô?” Nguyễn Miêu theo bản năng lập lại: “Cô và bạn Giản quen nhau sao ạ?”
Tịch Ấu cực kì xem thường hỏi: “Cô ấy là chị gái ruột của Giản Phồn Úc, đến cả chuyện này mà ông cũng quên á?”
Nguyễn Miêu mở to hai mắt nhìn kỹ vẻ mặt tươi cười của cô dạy nhạc, quả nhiên đường nét khuôn mặt có vài phần giống Giản Phồn Úc, nhà họ Giản đúng là lò đào tạo người đẹp mà!
“Bốn người đứng đây làm gì đấy?”
Đang nói chuyện Giản Phồn Úc từ bên ngoài bước vào, hắn nhíu mày nhìn nhóm người Nguyễn Miêu đứng chắn cửa không chịu về chỗ ngồi, khiến bọn họ cảm thấy loại hành vi chiếm đường đi không khác gì vô đạo đức.
Nguyễn Miêu vội vàng xê dịch sang bên cạnh, miệng nói xin lỗi rồi kéo Phương Tri tìm vị trí ngồi xuống, cậu cảm nhận được sau khi xoay người, chị Giản và Giản Phồn Úc đang nhìn lưng mình chằm chằm khiến khắp người cậu ớn lạnh thấu tận xương.
Sau khi nhóm Nguyễn Miêu chọn xong chỗ ngồi, Tịch Ấu lại đứng dậy nói muốn đi WC, Giản Phồn Úc thuận lý thành chương ngồi xuống cạnh Nguyễn Miêu với vẻ mặt bình chân như vại, Nguyễn Miêu sửng sốt một lúc lâu mới nhớ nhắc nhở hắn: “Ghế này có người rồi.”
“Thì có làm sao đâu.” Giản Phồn Úc không thèm nhấc mí nhìn cậu, hắn vẫn nhìn sách âm nhạc lười biếng nói: “Tôi không được ngồi à?”
Nguyễn Miêu câm nín giây lát, lần đầu tiên mình thấy Giản Phồn Úc không thèm nói lý như thế, không biết tại sao cậu ta lại muốn ngồi cạnh mình nữa, cũng đâu phải mấy chỗ khác không còn ghế trống, chắc không phải vì chỗ này có mình đang ngồi đó chứ?
ĐM mày nghĩ gì vậy Nguyễn Miêu, làm gì có chuyện đó.
Là Giản Phồn Úc đó! Một nhân vật chính hoàn hảo đẹp trai ngời ngời tựa như thần tiên lạc chốn trần gian đó!
Sao thần tiên lại quậy vì một ngọn cỏ dại ven đường được?
Không đợi cậu nghĩ ra nguyên nhân, một ông nội Du Thần khác lại xuất hiện.
“Này bạn, bạn đứng dậy đổi chỗ ngồi khác được không?”
Phương Tri hoang mang nhìn Nhan Dương, ngơ ngác nửa ngày nói không nên lời. Nhan Dương thấy cậu ta không hiểu, vì thế lặp lại thêm một lần nữa, dạo này gã sống có vẻ không tốt lắm, nhìn sắc mặt tiều tụy là biết, đã từng tự tin chói sáng như ánh mặt trời nay trên mặt lại ủ dột như thời tiết có sương mù, khí chất khác hoàn toàn với thiếu niên hoạt bát tươi trẻ lúc đầu Nguyễn Miêu gặp.
Phương Tri nào đã từng gặp phải tình huống hiên ngang đuổi người như hôm nay, lơ mơ bị Nhan Dương xách ra khỏi chỗ ngồi, cậu ta nước mắt lưng tròng quay đầu lại mách Nguyễn Miêu. Nguyễn Miêu phản xạ có điều kiện đứng dậy cũng muốn chạy, lại bị Giản Phồn Úc đè bả vai xuống không cho động đậy.
“Đi đâu?” Giản Phồn Úc từ tốn hỏi cậu:“Ngồi im tại chỗ.”
Cuối cùng mình cũng hiểu lí do cậu ta muốn ngồi cạnh mình rồi, thì ra là vì trốn Nhan Dương, vì không muốn ngồi chung với tên đó.
Bên trái là Nhan Dương khuôn mặt suy sút biểu cảm bực bội, bên phải là Giản Phồn Úc lạnh lùng không nói một lời, Nguyễn Miêu bị kẹp ở giữa hai ông thần cảm giác được áp lực tăng gấp bội, cậu lại không thể cử động.
Tịch Ấu đi WC về liếc mắt một cái đã thấy ghế mình ngồi bị người ta chiếm, cũng nhìn thấy hai ông cố nội thần tiên đang không tiếng động đấu khí với nhau, chỉ có mình Nguyễn Miêu là nhỏ bé đáng thương giống như con thỏ đang rối rắm hoang mang.
Vừa nhát gan lại bất lực, trông thương chưa kìa.
Chậc.
Tịch Ấu âm thầm lắc đầu, tại sao hết kẻ này đến kẻ khác cứ thích nhào nặn thịt thỏ nhà bọn tôi như vậy hả, bộ không biết thương hương tiếc ngọc viết như thế nào à.
Cậu ta cà lơ phất phơ cắm tay vào túi lảo đảo lắc lư đi đến chỗ ông anh hai xui xẻo nhà mình, thằng ngu mới chạy qua đó làm bia ngắm bắn.
Vì thế ba người Nguyễn Miêu, Nhan Dương, Giản Phồn Úc đã trở thành tồn tại chói mắt nhất trong lớp, mối quan hệ của cả ba ai mà không biết? Nói chung loại dưa rúng động trời đất kiểu này ai mà không muốn ăn cơ chứ? Trong phút chốc trên các diễn đàn toàn trường sôi nổi vô cùng, topic xuất hiện tràn lan, ruộng dưa mọc um tùm náo nhiệt hóng không hết.
Tiết âm nhạc bắt đầu rồi chỉ là tâm trí Nhan Dương lại không đặt vào bài vở, gã vẫn luôn để ý Nguyễn Miêu và Giản Phồn Úc đang nói chuyện gì rồi tìm cách chen vô nhưng cho dù gã có nói gì đi nữa Giản Phồn Úc đều không thèm đáp lại, coi gã không khác gì không khí.
Còn với Nguyễn Miêu hắn lại không làm vậy, Giản Phồn Úc nhỏ giọng kiên nhẫn giảng giải tác dụng của từng nốt nhạc, lâu lâu còn sửa lại phát âm của cậu, tuy thái độ không thể nói là nhiệt tình nhưng lại khác xa thái độ đối với Nhan Dương. Nhan Dương nhìn mà lòng cay đắng, đột nhiên gã có hơi hiểu rõ cảm giác khi xưa Giản Phồn Úc thấy gã và Nguyễn Miêu ở bên nhau.
Thì ra, đây là cảm giác mất đi người mình quý trọng.
Nhưng Úc vẫn luôn là một người dịu dàng đơn thuần không lí nào lại đột ngột rời bỏ mình như vậy, cho nên…… Là do Nguyễn Miêu đã dở trò gì đó?
Nhan Dương lại nghĩ tới thời điểm người khác giảng về tin đồn Nguyễn Miêu bị gọi là “trà xanh”, lúc ấy gã còn cảm thấy những người này có thành kiến với cậu, mà sau khi gã tận mắt nhìn thấy Giản Phồn Úc và Nguyễn Miêu trở nên thân thiết, tư duy của Nhan Dương lập tức thay đổi.
Có lẽ, từ đầu tới đuôi đứa bị mù quả thật là mình? Chẳng lẽ Nguyễn Miêu thật sự là tâm cơ sâu khó lường như họ nói sao?
Nhưng cậu ta làm vậy để được gì? Lúc trước thì làm thân với mình, hiện tại bỗng nhiên lại làm thân với Úc, chẳng lẽ……
Chẳng lẽ cậu ta thích mình à?
Kết luận xong Nhan Dương lập tức vỡ lẻ, vậy thì dễ hiểu rồi! Nếu không phải vì thích mình, tại sao Nguyễn Miêu lại phải trăm phương ngàn kế muốn ly gián quan hệ giữa mình và Úc làm gì, còn cố ý thân thiết với Úc trước mặt mình nữa?
Là thích mình rồi chứ còn sao nữa!
Tự tin của Nhan Dương lại về rồi.
Đôi khi bản thân được chào đón quá cũng khổ, Miêu Miêu trở nên thâm độc thì thôi đi, đến cả Úc cũng nghe người ta châm ngòi rồi bị phân tâm rối trí, hai cái người này yêu thì cứ nói tự dưng đi giận dỗi làm trò, ngốc thế không biết.
“Sao cậu ta nhìn tôi như đứa bị thiểu năng trí tuệ vậy?” Nguyễn Miêu nhỏ giọng hỏi Giản Phồn Úc: “Hay là cậu ta muốn đánh tôi thế?”
Giản Phồn Úc liếc Nhan Dương một cái, biết nhau nhiều năm như vậy, kiếp trước còn ở bên nhau 20 năm, hắn quá hiểu Nhan Dương rồi, chỉ cần nhìn bằng mắt cũng đủ đoán được suy nghĩ của gã, Nhan Dương nghĩ cái gì đều không thể gạt được hắn.
“Không cần để ý đến cậu ta, EQ và chỉ số thông minh của cậu ta chỉ có tám tuổi.”
Nguyễn Miêu hiểu rõ gật đầu, nghĩ đến những hành vi của Nhan Dương trong tiểu thuyết cậu hùa theo nói: “Tôi cũng thấy vậy, cậu ta chỉ được cái mặt đẹp trai.”
Giản Phồn Úc dừng lật sách, giống như vô tình hỏi cậu: “Thấy cậu ta đẹp trai lắm hả?”
“Đẹp mà.” Nguyễn Miêu quyết đoán trả lời: “Nói cậu ta xé truyện đi ra cũng có người tin ấy chứ, nếu tôi mà đẹp được như cậu ta, dù tôi lái máy kéo cũng sẽ có người giành giật bung dù cho tôi!”
Giản Phồn Úc: “……”
Đây là cái kiểu so sánh kì quặc gì vậy?
“Đương nhiên, cậu cũng đẹp không kém.” Nguyễn Miêu hâm mộ: “Ở trong lòng tôi, nhan sắc của hai cậu chẳng phân biệt trên dưới đâu!”
Trên dưới chính là ý trên dưới kia á!
Giản Phồn Úc trầm mặc trong chốc lát, không hiểu sao lại cảm thấy lời khen này hơi lạ lùng: “Trẻ con không được nói bậy. Không được học cái xấu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]