Chương trước
Chương sau
Từ sau đêm đó, Nguyễn Miêu thường xuyên nhận được cuộc gọi của Chu Duyên Cầm, cũng chính là cuộc gọi của mẹ nguyên chủ, nội dung vẫn như cũ kêu cậu nghe theo lời bà đi làm những việc xấu. Vì chuyện này mà Nguyễn Miêu đau đầu không thôi nhưng lại không thể chứng minh mình không phải nguyên chủ, sự áy náy dâng trào khiến lòng cậu hai ngày nay cảm thấy vô cùng sầu muộn.

Mặc kệ Chu Duyên Cầm có phải một người mẹ đủ tư cách hay không, nếu biết con mình đã sớm không còn nữa, sợ rằng bà sẽ phát điên mất? Mà cậu chẳng qua chỉ là một kẻ trộm chiếm cứ cơ thể người khác, tuy không phải cố ý nhưng sự thật là vậy. Cậu có thể làm bộ thản nhiên đối mặt với bất cứ ai, riêng với mẹ người ta thì không.

Nguyễn Miêu từng suy nghĩ bồi thường cho bà nhưng lại không muốn trở thành con rối để bà giật dây, nếu được, cậu tính sau này rời khỏi Hạ gia rồi sẽ tìm một công việc ổn định, sau đó gánh vác nghĩa vụ chăm nuôi bà, cậu đã cướp đi cuộc sống của người khác đương nhiên phải gánh trách nhiệm làm con cho người ta.

Thấy Nguyễn Miêu lộ ra vẻ mặt buồn phiền, Tịch Ấu núp sau sách giáo khoa nhìn lén thật lâu, trong ánh mắt chất chứa sự giãy giụa, muốn tiến lên hỏi hai câu rồi lại bận giữ thể diện, cậu ta chỉ đành giương mắt trông mong chờ Nguyễn Miêu chủ động mở miệng.

Tên nhóc ngu ngốc này đúng là không biết tốt xấu, không thấy mình đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi sao!?

Có khó khăn thì cứ tới tìm tôi này!

Cầu xin tôi này!

Tới đây!

Đáng tiếc Nguyễn Miêu tâm sự nặng nề căn bản không chú ý tới ánh mắt ám chỉ của bạn cùng bàn, loại người thẳng tính như cậu ước chừng cũng không có biện pháp hiểu nổi mạch não của những sinh vật ngạo kiều, mà dù cậu biết suy nghĩ của Tịch Ấu đi nữa, loại chuyện tế nhị này cậu cũng không thể kể cho người ta, cậu không muốn bị coi là quái vật.

Khi đến thời gian chuyển tiết, lớp trưởng Tang Vi phát tài liệu ôn tập xuống dưới cho mọi người, tiếp theo cô viết thời gian thi các môn lên bảng đen, Nguyễn Miêu cầm vở đứng trước bục giảng cẩn thận chép lịch thi, cậu sợ mình sẽ nhớ lầm nên vẫn luôn giữ thói quen viết vào vở cho chắc chắn.

“Đó là hai giờ rưỡi.” Tang Vi hoà nhã chỉ chỉ trên notebook của Nguyễn Miêu nói: “Có thể là do tôi viết chữ không rõ, chỗ đó là con số Ả Rập 2.”

<<*Ả Rập 2: 二 giống thế kia nhưng hai gạch trên dưới bằng nhau, trên nét thanh dưới nét đậm>>

Nguyễn Miêu nhìn kỹ, quả nhiên cậu chép 2 thành 1, bởi vì chữ Tang Vi khá nhẹ, dẫn tới bị nhìn lầm là 1, cậu vội sửa lại thời gian, ngẩng đầu cười nói với Tang Vi: “Cảm ơn cậu.”

Tang Vi một tay chống cằm hứng thú nhìn Nguyễn Miêu chằm chằm, một tay khác tùy ý vẫy vẫy tỏ vẻ không sao. Tang Vi là nữ thần vô cùng nổi tiếng ở Nhị Trung, bởi vì tính cách dịu dàng phóng khoáng, các thầy cô học sinh đều rất thích cô.

Mặc dù Nguyễn Miêu chung lớp với nhân vật có sức ảnh hưởng như vậy nhưng cô lại cách loại học sinh vô hình như cậu cả một thế giới, ngày thường gặp nhau Tang Vi chỉ nhẹ gật đầu, gần như chưa từng chủ động nói chuyện với cậu, cũng không biết hôm nay làm sao nữa.

Nguyễn Miêu không quen bị người nổi tiếng nhìn chằm chằm, huống chi cô lớn lên còn rất đẹp, vì thế mặt cậu hơi ửng đỏ cầm vở chép vội lịch thi rồi lập tức xuống bục giảng, cũng không nói thêm câu nào với Tang Vi.

“Tại sao Tang Vi cứ nhìn ông chằm chằm thế?” Tịch Ấu không vui thò đầu qua, tra hỏi giống như cô bạn gái đang ghen: “Ánh nhìn kia là gì hả? Tưởng mình đang nhìn cún con sao?”

Nghe cậu ta nói như vậy Nguyễn Miêu bất chợt vỡ lẽ: “Hèn chi tớ cảm thấy cổ cứ kì kì, thì ra là thế.”

Giống như tối đó, Giản Phồn Úc cũng dùng ánh mắt này nhìn mình. Cậu giơ tay sờ mũi, cảm thấy bọn họ thật kì quặc, nhìn người ta một cách đàng hoàng không được sao, đám con nhà giàu suy nghĩ cái gì không biết, đúng là cạn lời mà.

“Nhỏ đó không phải đèn cạn dầu đâu, ông chớ chọc vào nhỏ đấy.” Tịch Ấu bĩu môi: “Vả lại danh tiếng của ông vốn đã xấu, nếu dấy lên tin đồn gì với nhỏ, đến lúc đó người tìm ông tính sổ càng nhiều cho coi, người theo đuổi nhỏ nhiều lắm đó.”

“Biết rồi.” Nguyễn Miêu biết cậu ta thật lòng nhắc nhở, tự giễu nói: “Tớ đương nhiên sẽ không không biết tự lượng sức mình đi trêu chọc cậu ấy, hơn nữa người ta là tiểu thư lá ngọc cành vàng, không để loại như tớ vào mắt đâu, cậu cứ yên tâm.”

Tịch Ấu há miệng thở dốc muốn nói gì đó, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng trở về bàn mình, cũng không biết tại sao lại cảm thấy vô cùng bực bội.

Nguyễn Miêu lười đoán cậu ta nghĩ gì, cơm nước xong xuôi cậu không về lớp nghỉ trưa, từ khi biết thư viện trường có vô số tài liệu học tập, mỗi ngày cậu đều chạy đến mượn sách, làm thế sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Giữa trưa thư viện tương đối vắng vẻ, liếc thoáng qua đếm sơ sơ cũng chỉ le que vài bóng người. Nguyễn Miêu tùy ý băng qua các kệ sách, tìm kiếm cuốn sách mình cần.

Thư viện Nhị Trung rất lớn, tuy chỉ là trường cấp 3 nhưng bên trong cất giữ rất nhiều sách, ngoại trừ một bộ phận sách phục vụ cho việc học, còn có một số lượng lớn luận văn chuyên nghiệp dành cho những học sinh có ý định xuất ngoại hoặc các học sinh giỏi top đầu toàn trường muốn đầu bắt đầu làm quen kiến thức đại học.

Nguyễn Miêu thậm chí còn phát hiện rất nhiều sách cổ trân quý nhưng bởi vì thân phận của cậu không đủ quyền hạn mượn chúng về nhà nên bình thường cậu toàn ngồi tại chỗ xem.

Nơi này không khác gì thiên đường đối với dân mọt sách, Nguyễn Miêu siêu hâm mộ học sinh Nhị Trung, càng thêm quý trọng thân phận hiện tại. Gần đây cậu còn không có thời gian đọc những cuốn tiểu thuyết thể loại thần tiên ma quái cùng với các loại tạp chí du lịch mà mình yêu thích, nhưng chờ tìm được thời cơ thích hợp cậu nhất định sẽ trốn vào một góc đọc chán chê mới thôi.

Nguyễn Miêu cắm đầu vào kệ sách, gom hết toàn bộ đề toán cấp 2, tính toán đem đến phòng tự học in ra giấy rồi về nhà thức đêm làm, còn ba ngày nữa là kì thi tháng bắt đầu, cậu nghĩ toán là môn dễ kéo điểm nhất nên muốn phấn đấu thử xem.

Khi cậu ôm một chồng bài thi băng qua từng hàng kệ sách, bỗng nhiên nhìn thấy Giản Phồn Úc cũng đứng ngửa đầu trước kệ sách không biết đang tìm cái gì.

Nguyễn Miêu không muốn dính dáng đến hắn, sau khi nhìn thoáng qua đối phương đã định cúi đầu vờ như không thấy lướt ngang đời nhau. Nhưng thời điểm sắp sửa cúi xuống, Giản Phồn Úc bất chợt quay đầu, tầm mắt cả hai giao nhau giữa không trung, Nguyễn Miêu muốn trốn cũng trốn không được.

Xuất phát từ lễ phép, cậu khẽ cười nhỏ giọng chào hỏi: “Chào bạn Giản.”

Cách nói đặc biệt khách sáo, Nguyễn Miêu cảm thấy với mức độ chán ghét của Giản Phồn Úc đối với mình, giữ thái độ xa cách có lẽ sẽ không khiến người ta hiểu lầm. Quả nhiên, biểu cảm trên mặt Giản Phồn Úc lạnh nhạt như thường, hắn khẽ gật đầu chào Nguyễn Miêu, rồi lại dời tầm mắt tiếp tục tìm sách, trông có vẻ cũng chẳng muốn nói chuyện thêm.

Trong lúc lơ đãng Nguyễn Miêu thoáng nhìn dãy sách trên tầng cao nhất, bên trên đều là sách triết học, chủ nghĩa duy tâm, rồi gì mà linh hồn ý thức linh tinh, không thể tin được Giản Phồn Úc cũng thích xem thể loại huyền bí thâm sâu.

Cũng khó trách, người ta là nghệ thuật gia mà, có vẻ hầu hết những người làm nghệ thuật đều có vài đặc điểm người khác không thể nhìn thấu.

Suốt quãng đường đến phòng tự học Nguyễn Miêu cứ mãi suy diễn lung tung, nhìn bên trong máy photo nhả ra từng tờ đề thi chưa điền đáp án, nghĩ không biết đêm nay ngủ được mấy tiếng nữa. Từ khi cậu xuyên qua, chưa có đêm nào ngủ đủ tám tiếng, may là cơ thể này còn trẻ, thiếu ngủ chút xíu cũng không sao nhưng quầng thâm mắt lại ngày càng nghiêm trọng, nó phản ánh cơ thể cậu hiện đang rất mệt mỏi.

Nhưng Nguyễn Miêu không dám nghỉ ngơi. Cậu cảm thấy mình đang chạy đua với thời gian, mỗi một phút đều vô cùng quan trọng. Hơn nữa vất vả lắm mới được trời ban tặng cho cơ hội trọng sinh, cậu không muốn lãng phí vào việc ngủ nghỉ, bởi vì cậu sợ chỉ cần lơ đãng một giây thôi mình sẽ rớt đại học.

Cậu tự biết bản thân không phải là thiên tài hay sở hữu năng khiếu đặc biệt, mà chỉ là một đứa trẻ bình thường bị quăng vào đám trẻ không tầm thường, vừa không có năng khiếu, ngộ tính không cao, còn không được gia đình chống lưng, nếu không đạt bất kì thành tựu nào trong việc học, tương lai có lẽ sẽ chẳng được trường đại học nào tuyển chọn mất.

Dù ở thời đại nào cũng sẽ tồn tại những người năng lực bình thường, biết bao nhiêu người liều mạng phấn đấu, kết quả nhận lại vẫn chỉ có thể trở thành một kẻ bình thường giống bao người bình thường khác, Nguyễn Miêu không cảm thấy mình sẽ tạo ra kỳ tích gì đó nhưng cậu vẫn muốn thử cố gắng hết sức đào cho mình một con đường, ai mà chẳng muốn sau này có một cuộc sống tốt chứ?

Máy photo cuối cùng cũng dừng lại, Nguyễn Miêu cầm sấp đề thi lên đếm từng tờ, xác nhận đủ số lượng mình cần mới trả lại những tờ đề đã mượn về chỗ cũ. Khi đi ngang qua kệ sách thể loại tâm linh huyền bí, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại trộm nhìn sang thì phát hiện quả nhiên Giản Phồn Úc đã không còn ở đó, chắc là tìm được sách mình cần nên rời đi rồi.

Nguyễn Miêu không rối rắm quá lâu, cậu ôm chồng đề thi trở lại lớp.

*

Tan học, một cuộc điện thoại từ tiệm spa làm đẹp gọi đến, chị gái nhỏ ở đầu dây bên kia cất giọng nói dịu dàng rành mạch báo rằng đã tới thời hạn nạp VIP gói vàng, hỏi cậu có muốn nạp thêm phí dùng không, bọn họ sẽ giảm phần trăm cho khách quen khi sử dụng dịch vụ, chỉ cần 88888.

Nguyễn Miêu lạnh lùng từ chối, đề nghị kiểu này nghe chẳng hấp dẫn gì cả, tiện thể cúp điện thoại luôn.

Rốt cuộc cậu cũng rõ lí do một vạn tiền tiêu vặt mỗi tháng vẫn không đủ cho nguyên chủ trang trải cuộc sống, thì ra cậu ta tiêu hết vào mấy tiệm spa làm đẹp. Tính cả lần này, gần một tháng trời xuyên tới cậu đã nhận hơn mười mấy cuộc gọi kiểu vậy rồi, không phải chăm sóc da thì là yoga, mát xa, còn có các loại thẻ hội viên, quần áo hàng hiệu, từ đầu đến chân đều là tiền.

Nguyễn Miêu thiệt không hiểu nổi, chẳng lẽ học sinh thời nay chú trọng tới vẻ bề ngoài lắm sao? Thà để bụng đói chứ nhất quyết không chịu mình xấu.

Có lẽ là vì suy nghĩ giữa người với người không giống nhau.

Nguyễn Miêu cũng không chỉ trích làm thế là sai, cậu chỉ từ chối yêu cầu nạp phí, sau đó xoá bỏ tất cả thẻ hội viên, với cậu mà nói những vật này không phải nhu yếu phẩm không cần thiết phải giữ lại.

Cúp máy tậm trạng Nguyễn Miêu khá vui sướng, cậu vừa ngâm nga vừa xuống lầu, lại bất ngờ chạm mặt một người không hẹn mà gặp.

Nhan Dương ôm bóng cùng đồng đội vừa lúc từ dưới lầu chuẩn bị đi lên, hai người một trên một dưới đứng nhìn nhau chốc lát. Đám bạn cũng không chê náo nhiệt bắt đầu huýt sáo trêu chọc, Nhan Dương đứng dưới ánh nắng vẻ mặt phức tạp nhìn lên, mà Nguyễn Miêu lại bình tĩnh ôm đề thi đi xuống, trông không hề có ý định bắt chuyện chào hỏi.

“Miêu Miêu.” Nhan Dương nhẹ giọng gọi cậu, có vẻ gã cũng không biết nên nói cái gì, Nguyễn Miêu ngầm bày tỏ rất nhiều lần đừng chơi chung với nhau nữa, gã vốn dĩ đã làm theo nhưng gã trời sinh đa tình, hễ gặp mặt cậu là luôn nảy ra loại ý định muốn hỏi han quan tâm.

“Cậu có khỏe không?”

Nguyễn Miêu dừng bước, gật đầu coi như chào hỏi kéo ra một khoảng cách an toàn, xa cách trả lời: “Ổn lắm, ba bữa đầy đủ.”

Trong đầu Nhan Dương dần hiện ra cảnh tượng Nguyễn Miêu một mình ăn hết suất cơm ba người, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện biểu cảm một lời khó nói hết: “Ừm....Hình như có hơi đầy đặn hơn xưa chút xíu.”

Nguyễn Miêu: “……”

Gần đây, ngày nào Hạ Thương Lục cũng chê cậu là heo, bộ béo thật hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.