Sau khi trở về, thời điểm tắm rửa xong chuẩn bị mặc quần áo, Nguyễn Miêu nhìn thấy bụng mình bầm đen, cậu giơ tay nhẹ nhàng sờ soạng, cảm giác đau rát vẫn chưa tiêu tan. Cơ thể này sở hữu làn da trắng bẩm sinh, hơn nữa mỗi ngày đều được chủ nhân bảo dưỡng rất tốt, bởi vậy chỉ cần hơi va chạm chút xíu thôi là đã ứ vết bầm, này chắc cũng phải mười ngày nửa tháng mới hết.
Nguyễn Miêu móc ra chai dầu nóng hoa hồng mua ở phòng y tế rồi thoa lên bụng mình, chỉ là đang lau một nửa bỗng nhiên nước mắt rơi xuống đọng trên tay cậu.
Thật lòng thì cậu rất tủi thân, rõ ràng mọi chuyện chẳng do mình làm nhưng lại phải bị mọi người đối xử như vậy, chẳng lẽ đây là cái giá phải trả vì đã chiếm cơ thể của người khác sao?
Bôi dầu nóng xong Nguyễn Miêu đóng nắp lại, sau đó đi đến bàn học ngồi xuống, bình tĩnh mở cặp lấy hết sách vở bên trong ra. Nhiều nhất cũng là vài năm nữa mà thôi, chỉ cần cậu kiên trì chịu đựng, chờ tốt nghiệp rồi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, sẽ không bị nguy khốn như vậy nữa.
Cậu lau nước mắt, mở quyển sách bài tập mới mua bắt đầu làm, một bên âm thầm trấn an bản thân.
Miêu Miêu đừng sợ, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, tuyệt đối không được dễ dàng bỏ cuộc.
Đêm khuya yên tĩnh, mọi người trong Hạ gia gần như đã tiến vào giấc mộng đẹp, nhưng phòng ngủ của Nguyễn Miêu vẫn còn sáng đèn, cậu cau mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-tra-xanh-toi-hot-luon-thu-chinh/3358098/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.