Tình cảnh hiện tại của Nguyễn Miêu phải dùng từ quá thê thảm để hình dung, buổi trưa nghèo đến mức chỉ có thể uống nước đỡ đói, cậu cũng biết làm vậy căn bản chẳng có tác dụng gì.
Suốt các tiết học buổi chiều bụng đói kêu đến váng đầu hoa mắt, suýt nữa đã không vực dậy được tinh thần để nghe giảng bài.
Tịch Ấu cúi đầu nghịch điện thoại, thừa dịp thầy đang viết đề trên bảng, lén lút thò đầu qua nhỏ giọng hỏi: “Miêu Miêu, sao giữa trưa ông không đi ăn cơm?”
Nguyễn Miêu không thích thì thầm grong giờ học nhưng hiện tại dạ dày cồn cào vì đói, cậu theo bản năng trả lời: “Tôi không tìm được thẻ cơm.”
“Thẻ cơm?” Tịch Ấu sửng sốt, vẻ mặt trở nên cổ quái, buồn bực nhìn chằm chằm Nguyễn Miêu, nhỏ giọng nói thầm: “Thẻ cơm gì? Không phải cậu vẫn luôn để cho người khác mời đi ăn sao?”
Nguyễn Miêu ngẩng đầu, động tác viết bài bất chợt dừng lại, khó hiểu hỏi: “Là sao?”
“Là ý trên mặt chữ đó.” Tịch Ấu bĩu môi, một tay chống cằm nhìn cậu: “Chẳng phải ông từng nói, thần tiên không cần ăn cơm sao? Còn nói, chỉ cần ông muốn trong trường này không thiếu người mời ông ăn cơm, từ lúc nào muốn tự tiêu tiền thế?”
Nguyễn Miêu: “……”
Cho nên, rốt cuộc nguyên chủ là giống loài thần kỳ gì, sao có thể đúng lý hợp tình mà nói ra những lời này?
Nguyễn Miêu sầu gần chết: “Đều là chuyện của ngày hôm qua rồi, từ nay về sau tôi kiên quyết không xin ăn ké nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-tra-xanh-toi-hot-luon-thu-chinh/2618314/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.