Hồ Tử Thúy phản ứng lại, tránh tay của Hạ Uyển, mặt đỏ lên: "Sao bà có thể làm như vậy!"
Hạ Uyển cười, nhàn nhạt nói: "Vì sao tôi không thể như vậy?" Tiếp theo đem tay lúc giữa trưa bị thương giơ lên trước mặt Hồ Tử Thúy: "Bà nên thấy rõ ai là người bị hại, trong đầu toàn là nước còn chữ nghĩa đều nuốt hết vào bụng rồi hả? Bà lại nói chuyện vì một người phạm tội lưu manh?"
Hồ Tử Thúy môi có chút run rẩy, dùng ngón tay chỉ vào Hạ Uyển, nói không ra lời, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: "Tôi không có."
"Vậy bà nên biết nói chuyện giúp ai, nạn nhân cũng là một cô gái như bà, bà còn có lương tâm hay không?" Hạ Uyển một tay đè lên mặt bàn, dần dần tới gần Hồ Tử Thúy, Hồ Tử Thúy không nhịn được loảng xoảng một tiếng ngồi xuống.
Hạ Uyển yên lặng thu hồi mũi chân đang nhón, chiều cao này thật là không có một chút khí thế nào.
"Pháp luật sẽ xác định ai là người tốt ai là người xấu. Tôi đưa anh ta vào Cục Công An, tội lưu manh sẽ bị trừng phạt." Hạ Uyển tiếp tục hỏi, "Tôi làm sai rồi sao?"
Hồ Tử Thúy theo bản năng lắc đầu.
"Vì tôi không sai nên không tới lượt bà chỉ chỉ trỏ trỏ." Sau đó nhẹ nhàng mà liếc Hồ Tử Thúy một cái rồi trở lại chỗ mình ngồi.
Ánh mắt mọi người trong lớp đều tập trung trên người Hồ Tử Thúy và Hạ Uyển, không có ai chú ý tới thầy Lý đang đứng cạnh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-phat-he-tot-so-nhat/2178008/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.