Trên gương mặt tái nhợt của Thế tử phu nhân cũng nhiều hơn phần sắc vui mừng, vuốt ve bụng, trong đôi mắt dấy lên ánh sáng hi vọng.
Lão thái quân đi lên phía trước, kéo Thế tử phu nhân vào trong lồng ngực, cảm tính nói: “Tuệ Trân, đây là tổ tông phù hộ, ngươi mấy ngày nay ngàn vạn hãy tự yêu quý bản thân, an tâm dưỡng thai, những việc khác đều có bà lão ta đây.”
Thế tử phu nhân vâng một tiếng, dùng sức gật gật đầu.
Lão thái quân vỗ về búi tóc của nàng, hỏi: “Mang thai hơn ba tháng, vậy mà ngươi một chút cũng không phát hiện?”
Thế tử phu nhân nói: “Tức phụ thân thể yếu đuối, không nghĩ tới là hỉ mạch, vẫn theo biện pháp điều dưỡng thân thể như trước, nếu không phải hôm nay có đại phu bắt mạch, tức phụ sợ là vẫn luôn không biết được.”
Lão thái quân cười nói: “Ngươi đứa nhỏ ngốc này, cũng may chén thuốc ngươi điều dưỡng thân thể vô hại với thai nhi, nếu không thật không biết ra sao, vạn nhất xảy ra sai lầm thì không cách nào cứu vãn được.”
Thế tử phu nhân gật đầu liên tục: “Tức phụ sẽ chú ý.”
Hai nàng sau khi cao hứng lại đồng thời nổi lên nước mắt, nghĩ đến Tiêu Diên Đình đã chết, dâng lên một trận bi thống, cuối cùng lão thái quân kéo hai tay thứ tử, cực kỳ trầm trọng nói: “Diên Lễ, Tiêu gia chúng ta, liền nhờ vào ngươi.”
Tiêu Diên Lễ cảm nhận được nếp nhăn trên tay mẫu thân, hắn khẽ rũ mắt, ngữ khí trước sau như một bình tĩnh ôn hòa: “Thỉnh mẫu thân yên tâm.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-nam-xung/185434/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.