Nhâm Hoài Phong hồi tưởng lại lời vừa nói, cảm thấy oán khí của mình quá sâu, sợ khiến Tiêu Diên Lễ sinh phản cảm. Tiêu Diên Lễ không nói gì, hắn lén lút liếc qua, cũng chỉ thấy gò má tuấn mỹ của đối phương, thoạt nhìn cẩn thận tỉ mỉ, dường như bất cứ sự vật gì cũng không lay động nổi nỗi lòng của hắn. 
Nhâm Hoài Phong âm thầm thở dài một hơi, phát hiện bản thân có chút lo được lo mất. 
Đúng lúc này, đột nhiên xe ngựa run rẩy dữ dội, giống muốn đẩy bọn họ bên này trượt, hắn không kịp phản ứng, thấy Tiêu Diên Lễ lui về sau một bước, lui một bước chính là vách núi. 
Cơ hồ theo bản năng, hắn đưa tay kéo Tiêu Diên Lễ lại, Tiêu Diên Lễ nghiêng đầu nhìn hắn, hắn lộ ra nụ cười khéo léo, nụ cười còn chưa dừng, liền cứng ở trên mặt. 
Hắn không kịp mở miệng, thậm chí ngay cả kêu to cũng không, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai chân bay lên không, hắn đưa tay muốn tóm lấy cái gì, lại cái gì cũng không bắt được. 
Mưa rào xối xả, mặt đất trơn trợt, đứng bên vách núi đẩy xe, vốn là cực kỳ nguy hiểm, huống chi Nhâm Hoài Phong còn không bận tâm chính mình. 
Trong nháy mắt rớt xuống vách núi đó, trong đầu hắn chợt lóe vô số ý nghĩ, hắn nghĩ hắn đến tột cùng là làm sao ném ra, hắn nghĩ hắn tại sao muốn kéo Tiêu Diên Lễ, hắn tưởng tượng nếu như hắn không làm động tác kéo kia, có thể ngã xuống không phải chính mình không. 
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đều đổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phao-hoi-nam-xung/185433/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.