Tiêu tổng tài lại bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh rồi. 
Hắn! Đã từng chuyên tâm trở thành một vị tổng tài bá đạo! Soái khí nhiều tiền! Tà mị cuồng luyến! Sủng nịch người yêu! 
Hắn! Đã từng khổ học tổng tài ngữ lục ba trăm câu! 
Hắn! Đã từng thuộc lòng các loại tình tiết con đường cẩu huyết! 
Nhưng mà bây giờ hắn đột nhiên cảm thấy! 
Mình thành thành thật thật mà bị Án Hà Thanh trói ở trên giường có phải sẽ tốt hơn không??? 
Bỏ ra bỏ ra! Các ngươi đè lấy đôi cánh vô hình của bổn tổng tài bá đạo rồi! 
Tiêu Dư An còn đang cảm khái, thần sắc Hoàng Việt hờ hững mà vài bước đi đến trước mặt hắn, thị vệ dùng vỏ đao cưỡng chế nâng đầu của Tiêu Dư An lên, ép hắn nhìn thắng vào Hoàng Việt. 
Hoàng Việt nhìn xuống hắn, hỏi: “Tiêu quận vương, ngươi có biết tội?” 
Tiêu Dư An cười cười: “Biết a.” 
Hoàng Việt sững sờ, nhưng thần sắc nhanh chóng khôi phục bình thường, ý vị sâu xa mà ồ một tiếng: “Vậy Tiêu quận vương nói thử xem, mình phạm phải là tội gì?” 
Ý cười của Tiêu Dư An không giảm đi: “Mê hoặc họa chủ a, haiz, không còn cách nào khác, ai bảo ta trông quá xinh đẹp chứ, hoàng thượng mê ta mê đến kinh khủng a.” 
Hoàng Việt: “… …” 
Tiêu Dư An rõ ràng mà nhìn thấy góc miệng và lông mày của Hoàng Việt cùng nhau giật giật một cái sau đó, nhịn không được cười ra tiếng. 
Hoàng Việt nói: “Tiêu quận vương thật là lạc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641151/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.