Tiêu Dư An hỏi: “Hoàng thượng không ở tẩm cung sao?”
Hai vị thị vệ tận tâm tận trách đáp: “Không ở! Cho nên Tiêu quận vương người vẫn là mời về cho.”
Thiêm Hương kéo kéo tay áo của Tiêu Dư An, nói: “Tiêu quận vương, chúng ta về đi.”
Tiêu Dư An an ủi mà vỗ vỗ nàng: “Không sao, đợi chút đi, chắc là hoàng thượng quên mất căn dặn rồi.”
Thiêm Hương gấp gáp nói: “Trời lạnh như vậy, đợi cái gì a! Lát nữa có thể sẽ tuyết rơi a!”
Tiêu Dư An cũng không quan tâm hình tượng gì cả, kéo lấy Thiêm Hương ở trên bậc thềm ngồi xuống, cười nói: “Phải đợi a, Án ca quay về nhìn không thấy ta, khẳng định lại sốt ruột, ta không thể để hắn sốt ruột thêm nữa.”
Thiêm Hương gấp đến dậm chân, một câu Tiêu quận vương người đừng có tự tác đa tình* nữa xém chút nữa buột miệng nói ra, nàng thật sự bướng không lại Tiêu Dư An, chỉ đành ngoan ngoãn mà đợi.
(*tự tác đa tình : Tự ảo tưởng)
Thị vệ ở một bên có lời muốn nói lại thôi, nhưng Tiêu Dư An không có kiên quyết xông vài, bọn họ cũng không tiện nói nhiều cái gì, chỉ cảm thấy Tiêu quận vương này hướng bậc thềm ngồi xuống, vẫn thật là một bộ dạng thảm hại lại đáng thương.
Không qua bao lâu, lại thật sự giống như lời Thiêm Hương đã nói, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống bắt đầu tuyết rơi, quỳnh phương hạt hạt tuyết rời xuống, chu thiên hoàn toàn giá lạnh, Thiêm Hương nhịn không được, khuyên nhủ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641150/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.