Chương trước
Chương sau
Trầm mặc rất lâu, Hoàng Việt mặt cười lòng không cười mà nói: “Ta sớm đã khuyên quận vương nghe ta, đừng có đi là ra loại chuyện dơ bẩn nhục nhã như bỏ thuốc hoàng thượng, đáng tiếc Tiêu quận vương không tin ta, giờ đây Tiêu quận vương như vậy là nhìn thoáng rồi, hay là uy hiếp ta a? Đáng tiếc a đáng tiếc, hoàng thượng không nguyện gặp ngươi, ta khuyên nhủ Tiêu quận vương thêm một câu nữa, Tiết Nghiêm hiện giờ và hoàng thượng lòng sinh khe hở, không quyền không thế, chỉ là cậy nhờ vào Trần Ca vừa mới lên chức mới có thể nói được vài câu, vẫn là xin Tiêu quận vương nhìn rõ thế cuộc.”

Nói xong Hoàng Việt cười lạnh một tiếng đứng dậy rời đi.

Tiêu Dư An một mặt mộng bức, đi lật qua lật lại sổ tay của Tiêu vương gia, mới phát hiện trong sổ tay đến nửa chữ cũng không có nhắc đến Hoàng Việt, xem ra là chuyện không thể gặp ánh sáng, Tiêu vương gia sợ để lại chứng cứ, cho nên một chữ không nhắc.

Chẳng lẽ cho dù không có sự tranh công của Lý Vô Định, Hoàng Việt này vẫn là dự tính tạo phản?

“A A A A các ngươi nên tạo phản thì tạo phản, nên quyền mưu thì quyền mưu, như thế nào cũng không quan trọng, có thể trước tiên để ta gặp Án ca một mặt được không!!!” Tiêu Dư An đem sổ tay ném ở một bên, ôm lấy đầu gào thét, “Đợi đã!”

Tiêu Dư An đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, vội vàng gọi Thiêm Hương đến, hỏi: “Thiêm Hương ngươi trước kia nói, hoàng thượng mỗi ngày lúc nhàn rỗi đều đi cúng bái?”

Thiêm Hương gật gật đầu: “Đúng ạ.”

Con mắt Tiêu Dư An sáng lên, gấp gáp mà hỏi: “Cái nơi đó ở chỗ nào?”

Thiêm Hương đoán ra suy nghĩ của hắn, hoảng loạn mà vẫy tay lịa lịa: “Tiêu quận vương a, nơi đó ngoại trừ hoàng thượng ra, ai cũng không được phép đi vào! Vào trong là phải rơi đầu đó! Tiêu quận vương người đừng đánh chủ ý của nơi đó a!”

“Thiêm Hương, chỉ cần ta có thể gặp được hoàng thượng, thì sẽ không có chuyện gì đâu! Ngươi tin ta!” Tiêu Dư An nói.

“Tiêu quận vương a, người có cách gì a? Nơi đó thật sự là cấm địa a!” Thiêm Hương vẫn là không đáp ứng.Tiêu Dư An cười nói: “Ta hát cho hoàng thượng nghe a.”

“Hát… … hát?”

“Đúng.” Tiêu Dư An thanh thanh cổ họng, mở miệng liền hát, “Sông lớn chảy về đông wa! Sao trên trời trông về Bắc Đẩu a! hi hà hi hà, trông về Bắc Đẩu wa!* Ngươi đó là biểu cảm gì? Ngươi đừng lo lắng, cách này không được, ta còn có thể đọc đảng chương, dùng hào quang của giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa đi cảm hóa hoàng thượng!”

(*Hảo hán ca part 2).

Tiêu Dư An vẫn đang mãi lảm nhảm, Thiêm Hương đứng ở một bên không thể nói nên lời.

Tiêu quận vương người… …

Quả thật là ngốc rồi!Đây phải làm sao mới tốt đậy!

Lời nói Tiêu Dư An vừa dứt, Thiêm Hương nghẹn ngào nói: “Tiêu quận vương, ta biết ở dị quốc tha hương rất vất vả, người nhất định phải kiên cường a, đợi lát nữa nô tỳ liền đi Thái y điện hỏi thử xem có thuốc tĩnh tâm an thần hay không, hai ngày này người nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt! Nô tỳ sẽ chăm sóc người thật tốt a!”

Kết quả cuối cùng chịu không nổi sự quấy rầy không ngừng nghỉ của Tiêu Dư An, Thiêm Hương vẫn là dẫn Tiêu Dư An đến nơi mà Án Hà Thanh cúng bái.

Nơi đó vậy mà ở Tế thiên đàn trước kia của Bắc quốc, Thiêm Hương vừa dẫn Tiêu Dư An đi tìm nơi cúng bái, vừa cùng hắn nói về tin đồn.

Tin đồn Án Hà Thanh đã ôm lấy thi thể khóc suốt ba ngày, tin đồn người đó là mặc một thân hỷ phục đỏ thẫm mà hạ táng, tin đồn lúc hoàng thượng cúng bái, thường xuyên nói xằng nói xiên những lời lung tung như hồn xuyên, trọng sinh, vẫn cứ luôn luôn đối với bia mộ hỏi: Ngươi khi nào lại quay về tìm ta? Ngươi nhất định có thể quay về.

“Đã khóc suốt ba ngày?” Tiêu Dư An hít thở không thông, hắn chưa từng thấy qua Án Hà Thanh rơi lệ. Tính tình của Án Hà Thanh từ trước đến nay đều là ẩn nhẫn, gặp phải sự tình đau khổ thêm đi nữa chật vật thêm đi nữa chỉ cần đập nát răng nuốt vào trong bụng, trong nguyên tác cũng chưa từng có qua bất kỳ biểu hiện đại hỷ đại bi nào.

Thiêm Hương gật gật đầu: “Cho nên nói hoàng thượng đối với người đó thật sự rất si tình a, Tiêu quận vương, người thật sự ngàn vạn lần đừng nên làm những chuyện ngu ngốc như trước kia nữa.”

Tiêu Dư An cười nói: “Yên tâm đi, sẽ không đâu.”

Thiêm Hương vừa mới thả lỏng một hơi, lại nghe thấy Tiêu Dư An cười nói: “Sau này thì sẽ chính là chuyện tốt lưỡng tình tương duyệt rồi.”

Thiêm Hương: “… …”

Tiêu quận vương đây đã không phải là bị ngốc nữa rồi! Mà là bị điên rồi! Là tinh thần mất trí rồi! Đây phải làm sao mới tốt đây a!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.