“Tiêu quận vương, nô tỳ giúp người xử lý vết thương, có thể sẽ có một chút đau, người chịu đựng chút, nô tỳ sẽ cố gắng hết sức nhẹ tay một chút.” Thị nữ bên cạnh dịu dàng nói, cẩn thận dè dặt mà giúp Tiêu Dư An băng bó vết thương trên trán.
Trước đó Tiêu Dư An ngớ nga ngớ ngẩn, một lòng chỉ muốn làm rõ ràng đang xảy ra chuyện gì, nên bù đầu bù cổ, giờ đây bình tĩnh lại, mới phát hiện thị nữ này vẫn đang giúp đỡ mình suốt từ nãy giờ.
Tiêu Dư An vừa muốn ngẩng đầu nói cảm ơn, nhưng sau khi nhìn thấy mặt của thị nữ, sững sờ tại chỗ.
Thị nữ đó vẫn chưa phát giác được ánh mắt của Tiêu Dư An có dị dạng, cẩn thận giúp hắn đắp thuốc: “Tiêu quận vương, vết trầy xước trên người của người, phải dùng nước nóng rửa mới được, nô tỳ đi… …”
Tiêu Dư An bỗng nhiên cắt lời nàng, gấp rút mà hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Thị nữ hơi hơi sững sờ, hồi đáp: “Ta… … không không, nô tỳ tên là Thiêm, Thiêm Hương.”
Tiêu Dư An hít một hơi sâu, hỏi: “Ngươi có phải là có tỷ tỷ?”
Thiêm Hương sững sờ mà gật đầu: “Tiêu quận vương làm thế nào biết được vậy? Nô tỳ có một tỷ tỷ, gọi là Hồng Tụ.”
Nào ngờ lời nói Thiêm Hương vừa dứt, Tiêu Dư An vậy mà bắt đầu vừa khóc vừa cười, dọa đến nàng tưởng rằng mình nói sai lời, liền muốn quỳ xuống tạ lỗi, Tiêu Dư An vội vàng một cái cản lại, thuận tay lấy cái ghế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641126/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.