Sắc trời hơi sáng, ánh sáng xung quanh ảm đạm, vậy mà khiến người khác nhất thời không thể phân biệt là tảng sáng hay chập tối.
Tiêu Dư An ngẩn người mà nhìn màn che kim sa trước mắt, chỉ cảm thấy quen mắt vô cùng, nghiêng đầu lại phân biệt thêm một lúc, trong lòng không cầm được mà trời ** một tiếng.
Đây không phải là giường trong tẩm cung của hắn sao?
Hắn… …
Hắn không phải đã chết rồi sao!!!
Hồi ức trước đó xông thẳng vào trong não Tiêu Dư An, Tiêu Dư An mãnh liệt ngồi dậy, thanh tơ toàn bộ đều lướt xuống vai rồi rơi ở trước mắt, đại khái là bởi vì động tác của Tiêu Dư An quá lớn, quấy nhiễu đến bên cạnh, bên cạnh truyền đến một tiếng rên rỉ không thoải mái.
Tiêu Dư An quay đầu nhìn đi, kinh ngạc mà nhìn thấy Án Hà Thanh đang nằm ở bên cạnh hắn.
Tẩm cung bắt đầu dần dần sáng lên, thì ra là sáng sớm.
Tiêu Dư An nhìn Án Hà Thanh, ngây người mà đưa tay ngắt mình một cái thật mạnh.
Ấy! Đau! Bầm luôn rồi!
Không phải là mơ!!! Vậy chẳng lẽ những thứ trước đó mới là giấc mơ của Tiêu Dư An!?
Cho nên bây giờ hắn và Án Hà Thanh vẫn còn rất tốt, chuyện gì cũng không có xảy ra? Nhưng tại sao những cơn nhức đó, những cơn đau đó, những thứ máu tươi đầm đìa đó đều rõ ràng mà khắc vào trong não, phủi hoài không đi?
Tiêu Dư An nhất thời có chút lờ mờ, nhưng mà sự vui sướng mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641118/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.