Tiêu Dư An một cái loạng choạng, xém chút ngã ở tại chỗ: “Mã đại nương! Cơm có thể ăn bừa, lời không thể nói bậy a!!”
Mã đại nương không lấy khăn tay phủi nữa, trực tiếp lấy cự linh chưởng (bạt tay) quất Tiêu Dư An: “Ngươi còn xạo với đại nương ta? Hả? Còn xạo? Lúc trước ta nói muốn giúp người ta làm mai, ngươi cứ luôn thích thú làm ồn lên! Tại sao lúc nãy ta muốn giúp vị công tử này làm mai, thì ngươi cản lại cực nhanh? Mùi giấm chua này cũng bay đến hơn ba con đường rồi, còn xạo với đại nương ta? Với lại thằng quỷ ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta chuyện của cô nương, cái vị này của ngươi thương ngươi, ăn giấm cũng đều nén trong lòng không nói, thì ngươi cứ một cái thỏa sức bướng chứ gì?”
“Ta ta ta… …” Tiêu Dư An bị đánh đến trốn tới trốn lui, đến lời phản bác cũng không biết nói làm sao, chỉ đành cầu cứu mà nhìn qua Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh đưa tay cản lại Mã đại nương một cái, dùng cánh tay thay Tiêu Dư An hứng một cú tát.
“Ai yo.” Mã đại nương đánh nhầm người, vội vàng thu tay về, rồi sau đó nhìn Án Hà Thanh mặt mày hớn hở, “Ai ya ya, đây là đau lòng rồi? Đại nương biết rồi, không đánh nữa, không đánh nữa, yên tâm, đại nương không có xuống tay nặng.”
Án Hà Thanh gật gật đầu, không phủ nhận.
Mã đại nương đối với Án Hà Thanh thật sự thích thú vô cùng, lấy ngón tay chọc chọc vào trán của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-phan-dien-lam-sao-de-song-day-2/2641005/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.